Viết bài văn nêu vẻ đẹp con người VN qua khổ 3,4 “Viếng Lăng Bác” Viễn Phương. Từ đó liên hệ khổ thơ cùng chủ đề
Viết bài văn nêu vẻ đẹp con người VN qua khổ 3,4 “Viếng Lăng Bác” Viễn Phương. Từ đó liên hệ khổ thơ cùng chủ đề
1 bình luận về “Viết bài văn nêu vẻ đẹp con người VN qua khổ 3,4 “Viếng Lăng Bác” Viễn Phương. Từ đó liên hệ khổ thơ cùng chủ đề”
Vào tháng 4 năm 1976, sau khi cuộc kháng chiến chống Mĩ kết thúc thắng lợi và đất nước thống nhất, lăng Bác Hồ mới được khánh thành. Lúc này, nhà thơ Viễn Phương từ miền Nam vừa được giải phóng và tới viếng lăng Bác. Bài thơ “Viếng lăng Bác” được viết để biểu đạt sự xúc động thiêng liêng, thành kính, tự hào và đau xót của tác giả trước sự kiện này. Bài thơ tả cảm xúc chân thành và cảm động của nhà thơ từ khi nhìn thấy “hàng tre bát ngát” từ xa đến khi bước vào lăng, trải qua một không gian và không khí rất trang trọng và thiêng liêng. Trong lòng nhà thơ xen lẫn cảm xúc mừng rỡ, tự hào và xót xa. Trong khi đứng trước linh cửu thiêng liêng của Người, nhà thơ cảm thấy đầy ngậm ngùi:
“Bác nằm trong giấc ngủ bình yên Giữa một vầng trăng sáng dịu hiền Vẫn biết trời xanh là mãi mãi Mà sao nghe nhói ở trong tim”.
Nhà thơ đã mô tả bức tranh yên tĩnh, trang trọng và ánh sáng nhẹ nhàng của không gian trong lăng Bác. Nhà thơ cảm thấy Người đang nằm trong giấc ngủ thanh bình. Trong bài thơ, “giấc ngủ bình yên” là cách diễn đạt nhẹ nhàng để giảm bớt nỗi đau, đồng thời thể hiện sự tôn trọng và quan tâm đến giấc ngủ của Bác.
Hình ảnh của “vầng trăng sáng dịu hiền” gợi lên tâm hồn, cách sống cao đẹp, thanh cao, trong sáng của Bác và những bài thơ tràn ngập ánh trăng mà Người đã viết. Người bạn “trăng” từng xuất hiện trong những bài thơ của Bác, từ nhà tù, trên chiến trường, giờ đây lại đến để giữ giấc ngủ ngàn thu cho Người. Nhà thơ chỉ có thể sáng tạo ra những ảnh thơ đẹp như thế bằng sự tưởng tượng, thấu hiểu và yêu quý những giá trị trong con người của Hồ Chí Minh.
Khi lòng tôn kính Bác càng cao, tâm trạng của nhà thơ lại càng đau buồn khi phải chia tay Người. Hình ảnh ẩn dụ “trời xanh” được sử dụng để biểu hiện tâm trạng xúc động, hụt hẫng của nhà thơ. “Trời xanh” tượng trưng cho sự vĩ đại, bất tận và vĩnh hằng, đồng thời cũng là niềm tin của nhà thơ rằng Bác sẽ mãi sống mãi trong tình yêu của nhân dân, như “trời xanh” vĩnh hằng.
Mặc dù có niềm tin đó, nhưng vẫn có hàng chục triệu người dân Việt Nam đau đớn và tiếc nuối không dứt khi Bác ra đi. Từ “mà sao nghe nhói ở trong tim”, tác giả đã truyền tải được nỗi đau thương xót và sự quặn thắt trong lòng một cách trực tiếp. Tác giả tự cảm thấy đớn đau và mất mát sâu thẳm trong tâm hồn, nỗi đau uất nghẹn không thể nói thành lời. Điều này không chỉ là cảm xúc của tác giả mà còn của hàng triệu trái tim con người Việt Nam.
Viếng thăm ngắn ngủi không đủ để xoa dịu những nỗi nhớ mong, nhưng nhà thơ vẫn mãi luyến lưu, bịn rịn và thảng thốt những lời như “mai về miền Nam” khi phải xa lìa. Bốn từ ấy vang lên đầy xúc động và tha thiết, như lời giã biệt cuối cùng. Những giọt nước mắt trào dâng trong lòng tác giả thể hiện tình cảm sâu nặng đối với lãnh tụ kính yêu. Tình yêu đó không chỉ thuộc về tác giả mà còn thuộc về hàng triệu trái tim trên khắp mọi miền đất nước. Dù chỉ được ở gần Bác trong giây phút, nhưng không bao giờ chúng ta muốn xa lìa Người, vì Bác quá ấm áp và vô cùng rộng lớn.
Bằng phép liệt kê và ẩn dụ thông qua hình ảnh “con chim, đóa hoa, cây tre”, nhà thơ biểu lộ niềm khát khao sâu sắc muốn được trở thành một phần thiêng liêng, mãi ở bên cạnh Bác yêu dấu. Sự lặp lại hình ảnh cây tre mang đến kết cấu chặt chẽ cho bài thơ. “Cây tre trung hiếu” cũng thể hiện tấm lòng chung thủy, kiên định của nhà thơ dành cho dân tộc và lời hứa với Bác rằng sẽ sử dụng sức mạnh và tính mệnh để gìn giữ hoà bình cho dân tộc, như Bác đã dặn dò. Trong khi đó, chủ thể “con” được đề cập ở đầu bài thơ đã không xuất hiện ở phần còn lại, cho thấy ước nguyện này không chỉ là của tác giả mà còn là của cả dân tộc ta đối với Bác.
Hồ Chí Minh – Người được ví như ánh sáng mặt trời tỏa rực rỡ trên bầu trời, tình thân ái nhân dành cho nhân dân như ánh trăng hiền diệu lung linh giữa đêm tối của dân tộc. Tấm lòng ấm áp của Người tràn đầy tình yêu thương với dân tộc, suốt đời không bao giờ mong cầu cho bản thân. Việc Người từ bỏ cuộc sống đối với dân tộc là một mất mát vô cùng to lớn, không gì bù đắp được cho cả dân tộc. Lời thơ của Tố Hữu phát ra như tiếng khóc tiễn biệt, thể hiện sự đau đớn, tiếc nuối, ghi nhận công ơn to lớn của lãnh tụ và ca ngợi lòng yêu nước thương dân bao la của Bác Hồ.
Giữa một vầng trăng sáng dịu hiền
Vẫn biết trời xanh là mãi mãi
Mà sao nghe nhói ở trong tim”.