Bài văn : Tâm sự của bức tường mới xây bị các bạn học sinh vẽ bậy và phá hỏng No coppy internet

Bài văn : Tâm sự của bức tường mới xây bị các bạn học sinh vẽ bậy và phá hỏng
No coppy internet

2 bình luận về “Bài văn : Tâm sự của bức tường mới xây bị các bạn học sinh vẽ bậy và phá hỏng No coppy internet”

  1. Bài làm
    Xin chào, tôi là 1 bức tường mới xây trong trường học. Tôi tô thêm vẻ đẹp cho cảnh quan ngôi trường nhưng giờ đây, tôi đang phải chịu nỗi đau khó có thể chấp nhận được. 
    Khi mới được xây lên, tôi vốn là một bức tường đẹp, trắng tinh, mịn màng và thơm mùi sơn mới. Tôi luôn kiêu hãnh trước vẻ đẹp của mình, lúc nào tôi cũng phơi mình trước ánh nắng vàng ấm áp, tôi tô thêm vẻ đẹp rực rỡ cho cảnh quan của ngôi trường, vì thế, tôi tự hào về mình lắm. Nhưng hiện giờ, tôi chẳng còn cái vẻ đẹp lộng lẫy như trước kia nữa rồi.
    Chuyện là, vào một buổi chiều nọ, có một nhóm hs ở lại trường học để chơi đá bóng. Khi đã thấm mệt, chúng ngồi nghỉ ngơi dưới hàng ghế đá ở gốc cây phượng gần nơi bức tường tôi đang đứng:
    – Ê chúng mày, chơi trò khác đi, chơi đá bóng chán quá rồi !
    – Chơi trò gì ? Có trò nào thú vị đâu mà chơi !
    – A! Có rồi !
    Bỗng có 1 đứa trong nhóm hs reo lên, chỉ tay về phía tôi:
    – Chúng mày ! Mang màu vẽ ra đây, ta sẽ trổ tài hội họa trên bức tường trắng đó !
    Cả bọn hô lên đồng ý. Thế rồi mỗi đứa một màu, thi nhau vẽ lên người tôi. Chúng vẽ những hình thù đầy quái dị, những nét vẽ cong lên cong xuống, chèn những mảng màu vào nhau. Vẽ xong, chúng nó còn lôi compa, thước kẻ để cạo hết những lớp sơn của tôi. Tôi đã khóc lóc, van xin nhưng chúng nó vẫn chả thèm để lọt vào tai, vẫn cố tình phá hoại tôi. Sau lần ấy, tôi chẳng còn xinh đẹp nữa mà thay vào đó là trên người chi chít những hình thù gớm ghiếc, quái dị, sơn thì bị bong tróc nhiều chỗ. Các bạn hs cũng ko còn quý tôi như trước nữa. Trước kia, các bạn hs luôn đến gần tôi để chơi đùa nhưng giờ đây, chẳng còn ai ngó ngàng đến tôi, thậm chí còn có bạn cố tình phá hoại tôi nữa.
    Từ câu chuyện của tôi, tôi mong các bạn hs sẽ có trách nhiêmh, biết giữ gìn của công, tài sản chung để cùng nhau xây dựng 1 môi trường giáo dục văn minh, lành mạnh và tốt đẹp.

    Trả lời
  2. Một buổi sáng, tôi đến trường sớm hơn mọi ngày để làm trực nhật. Đang từ từ đưa những nhát chổi nơi hành lang, tôi chợt nghe thấy tiếng rền : “Ái ! Đau quá ! Sao tôi lại khổ thế này ?”. Tôi bước về phía có tiếng rên ấy và sững người lại : Trước mắt tôi, bức tường hành lang loang lổ những vết xước và những hình vẽ. Chắc đây là trò đùa của mấy cậu học sinh lớp 6E đây mà. Lớp này luôn đứng bét trường vì mấy vị tướng này.
    Tiếng bức tường lại rền: Cô bé ơi ! Người tôi toàn những vết thương. Đau đớn quá ! Đã bao năm nay, tôi góp sức mình đem lại vẻ đẹp cho trường cho lớp. Vậy mà có những cậu học sinh ngỗ ngược đã không biết ơn tôi, lại còn hành hạ tôi ra nông nỗi này đây. Cô còn nhớ không, hồi đầu năm học, các bác thợ nề đã trang hoàng cho tôi một bộ áo khoác trắng tinh. Tôi sung sướng vì đã làm đẹp thêm cho trường và mang lại niềm vui cho các cô cậu khi bước vào năm học mới. ở nơi đây, tôi đã chứng kiến biết bao nhiêu kỉ niệm đẹp đẽ của tuổi học trò. Vậy mà… Những gì diễn ra trong buổi chiều hôm qua thật là khủng khiếp. Bây giờ nghĩ lại tôi vẫn còn chưa hết bàng hoàng.
    Chiều hôm qua, khi trống trường đã tan, một nhóm học trò vẫn còn nán lại. Họ thì thầm với nhau điều gì đó rồi cả lũ kéo đi. Một lúc sau họ quay lại, mặt cậu nào cậu nấy đỏ phừng phừng. Quần áo thì lấm lem bụi đất. Hình như họ vừa đá bóng thua thì phải. Tiếng cãi nhau ỏm tỏi. Tiếng gắt gỏng om sòm. Bỗng huỵch… Cậu Dũng béo thượng cả đôi giày bẩn thỉu, dính đầy bùn đất đá phốc vào người tôi khiến tôi choáng cả người. Chưa kịp định thần lại thì thêm một cú trời giáng nữa. Tôi tối tăm cả mặt mũi. Ôi ! Cái áo trắng tinh của tôi ! Một vài vết xước đã hằn trên thân thể tôi.
    Thế vẫn chưa đủ. Câu Hùng gấu lại thẳng tay cầm nửa viên gạch ném vào người tôi đánh chát. Một mảng tường vỡ ra, rơi xuống. Tôi đau đớn, ê ẩm toàn thân. Hình như các cậu học trò này trút hết cả bực tức lên mình tôi. Những viên gạch vỡ rào rào. Rồi những hình thù kì dị được vẽ lên mình tôi. Nào là mặt quỷ. Nào là mặt siêu nhân. Khắc rồi xoá. Xoá rồi lại khắc. Vôi vữa rơi lả tả. Nghe những tiếng cười khoái trá của những câu học trò mà tôi đau đớn quá.
    Lắng nghe lời tâm sự của bức tường, tôi cảm thấy những cậu học trò ấy thật đáng trách. Tôi cúi xuống thu gom những mẩu gạch vỡ và vụn vôi, dọn lại bãi chiến trường. Ngay chiều hôm ấy, bác bảo vô trường cùng với nhóm học sinh nghịch ngợm chiều qua đã đưa vôi vữa đến, sửa sang lại bức tường. Những vết xước, những hình vẽ đã được xoá đi. Bức tường lại khoác chiếc áo choàng màu trắng. Nhưng câu chuyện đáng buồn ấy thì có thể sẽ không bao giờ mờ phai trong tâm trí của nó. Và cả của tôi nữa.

    Trả lời

Viết một bình luận

Câu hỏi mới