Đọc kĩ đoạn trích sau và trả lời các câu hỏi nêu bên dưới:
(1) Người ta bảo: Ăn cho mình, mặc cho người, có lẽ nhiều phần đúng. (2) Cô gái một mình trong hang sâu chắc không váy xòe váy ngắn, không mắt xanh môi đỏ, không tô đỏ chót móng chân móng tay. (3) Anh thanh niên đi tát nước hay câu cả ngoài cảnh đồng vắng chắc không chải đầu mượt bằng sáp thơm, áo sơ-mi là phẳng tắp… (4) Trang phục không có pháp luật nào can thiệp, nhưng có những quy tắc ngầm phải tuân thủ, đó là văn hóa xã hội. (5) Đi đám cưới không thể lôi thôi lếch thếch, mặt nhọ nhem, chân tay lấm bùn. (6) Đi dự đám tang không được mặc áo quần lòe loẹt, nói cười oang oang.
(Băng Sơn, Giao tiếp đời thường-Ngữ văn 9, tập 2)
Câu 1. Đoạn trích trên sử dụng phương thức biểu đạt chính nào ?
Câu 2. Xác định và gọi tên thành phần biệt lập có trong đoạn trích.
Câu 3. Viết lại câu sau đây thành câu có khởi ngữ (tự chọn từ ngữ làm đề tài cho câu):
Trang phục không có pháp luật nào can thiệp.
Câu 4. Cho biết nội dung của đoạn trích trên.
Câu 5. Em có tán thành nhận định sau không?Vì sao?
Trang phục thuộc hàng hiệu mới thực sự là một trang phục đẹp
Câu 2: Thành phần biệt lập có trong đoạn trích là “trang phục”.
Câu 3: Khởi ngữ: “Không có pháp luật nào”.
Câu 4: Đoạn trích nói về quan niệm về trang phục trong xã hội và quy tắc ứng xử trong các hoàn cảnh khác nhau. Nói rõ rằng trang phục không có pháp luật nào can thiệp, nhưng vẫn có những quy tắc và văn hóa xã hội phải tuân thủ trong việc lựa chọn trang phục.
Câu 5: Dưới góc độ cá nhân của mình, mình không tán thành với nhận định “Trang phục thuộc hàng hiệu mới thực sự là một trang phục đẹp”. Đẹp hay không đẹp là một khái niệm tương đối và phụ thuộc vào nhiều yếu tố như thị hiếu, xu hướng, văn hóa, v.v… Một chiếc trang phục đẹp không nhất thiết phải thuộc hàng hiệu và ngược lại, một chiếc trang phục thuộc hàng hiệu cũng không đảm bảo sẽ là trang phục đẹp. Quan trọng hơn là cách chúng ta lựa chọn và sử dụng trang phục phù hợp với hoàn cảnh và phong cách cá nhân của mình.