đóng vai nhân vật người mẹ để kể lại câu chuyện hoa cúc trắng
đóng vai nhân vật người mẹ để kể lại câu chuyện hoa cúc trắng
1 bình luận về “đóng vai nhân vật người mẹ để kể lại câu chuyện hoa cúc trắng”
Xin chàocácbạn, cácbạncóbiếtmìnhlà ai ko? Mình xin tựgiớithiệu, mìnhlà cô bé trong câu chuyệnSựtích bông hoa cúctrắngđây.Chắchẳncácbạnđãđcnhìnthấy bông hoa cúctrắngrồiphảiko? Vậythìbạncóthắcmắc bông hoa nàyđc ra đờithếnàoko? Nếu chưa biếtthìhãyngồi nghe mìnhkểnhé Mìnhsống trong 1 túplều nơi xómvắng. Bốmìnhmấtsớmchỉcómìnhvàmẹmình nương tựalẫn nhau. Mẹ con mìnhlàmlụmvấtvảlắmmớiđủ ăn. Hằngngày, mẹmìnhphảithức khuya dậysớm, làmviệcđếntận đêm khuya. Mìnhthấythếthì thương mẹlắm, nhưng biếtlàmthếnào bây giờ? Ngàyvàngàycứdiễn ra như thế cho đếnmộtngày… Hôm đấygàgáy lâu lắmrồivậymàmẹmìnhvẫn chưa dậy. Thấylạmìnhvộiđếnchỗmẹvàpháthiện ra mẹbịốm. Lúcđómình hoang mang lắmvìnhàmìnhnghèosợkođủtiềnchữabệnhvà mua thuốc cho mẹ. Lúcđấymìnhchẳngbiếtlàmgì nên chỉbiếtđắpchiếcáoấmcủamình cho mẹrồingồixuông chăm sócmẹmình. Hình như cómộtsốlầnmẹcònhé đôi mắtphủđầysựmệtmỏicủamẹnhìnmìnhnữa. Mộtlúc sau mẹmìnhthấy trong ngườikhóchịu nên nhờmình đi mờithầythuốcvề. Trên đường đi tìmthầythuốcmìnhcógặpcụ ông râu tócbạn phơ. Thấymình ông liềnhỏimình đi đâu, nghe thếmìnhliềnkểhết cho ông vớimột tâm trạngnặngnề. Sau khi mìnhkểhết ông liềntựnhậnmìnhchínhlàthầythuốcvàbảomìnhdẫnvềnhàđểkhámbệnh cho mẹ, nghe vậymình vui lắm! Khi thấybệnhcủamẹmình ông thầythuốcliềnbảomình đi đếngốc đa đầurừngvàháimột bông hoa màutrắngđểlàmthuốc cho mẹmình. Đoạnđườngđếnđórấtlà xa, mìnhđãphải băng rừng, vượtnúicùngvớicáithờitiếtlạnhthấu xương đãlàm cho đoạnđườngkhó khăn hơn rấtnhiều. Nhưng sau bao cốgắngcủamìnhthìcũngđãđếnđc nơi màvịthầythuốcđóđãdặn. Sau mộthồitìmkiếm xung quanh thìmìnhđãtìmđc bông hoa màutrắngmà ông đãdặn, mình nhanh tay háinó trong sự vui mừng khôn siết. Bỗng nhiên giọngnóicủa ông cụcất lên:” Mỗicánh hoa trên bông hoa sẽ tương ứngvớisốngàymẹ con cònsống.” Nghe thếmìnhliềnvộivàngđếmsốcánh hoa trên bông hoa ấy.Chỉcó duy nhất 20 cánh hoa, vậylàmẹmìnhchỉcònsống trên đờiđc 20 ngàynữa thôi. Mìnhmuốnmẹsống lâu nên đãxénhữngcánh hoa, bông hoa tỏa ra nhiềucánhnhiềukođếmxểu, lúcđómình vui lắm. Mình nhanh chóngchạyvềnhàcùngvớimộtnụcười, khi vềđến nơi mìnhđãthấy ông cụđứngngoàicửađợimình trong một tâm trạng vui vẻvà thông báomẹmìnhđãkhỏibệnh, mìnhlúcđó vui đếnmứckothểnóilờinàovàthầmnghĩ đây là 1 phépmàu. Mình quay ra cảm ơn ông, ông ấycườivànói:” Tấtcảlànhờlònghiếuthảocủa con đó.”Nói xong ông liền quay đầurời đi. Thôi, chuyệnmìnhkểcũngđãdàirồivớicảmìnhcũngphảinấu cơm cho mẹmình ăn nữa. Cácbạn ạ, cácbạnhãynhớrằngphảihiếuthảo, ngoan ngoãn nghe lờibốmẹvìhọlànhữngngười thân của ta, nuôi dưỡngvàdạydỗ ta. Điềuchũng ta cóthểlàmđểbáođáp công ơn củabốmẹđólàhọctậptố
Mình sống trong 1 túp lều nơi xóm vắng. Bố mình mất sớm chỉ có mình và mẹ mình nương tựa lẫn nhau. Mẹ con mình làm lụm vất vả lắm mới đủ ăn. Hằng ngày, mẹ mình phải thức khuya dậy sớm, làm việc đến tận đêm khuya. Mình thấy thế thì thương mẹ lắm, nhưng biết làm thế nào bây giờ? Ngày và ngày cứ diễn ra như thế cho đến một ngày… Hôm đấy gà gáy lâu lắm rồi vậy mà mẹ mình vẫn chưa dậy. Thấy lạ mình vội đến chỗ mẹ và phát hiện ra mẹ bị ốm. Lúc đó mình hoang mang lắm vì nhà mình nghèo sợ ko đủ tiền chữa bệnh và mua thuốc cho mẹ. Lúc đấy mình chẳng biết làm gì nên chỉ biết đắp chiếc áo ấm của mình cho mẹ rồi ngồi xuông chăm sóc mẹ mình. Hình như có một số lần mẹ còn hé đôi mắt phủ đầy sự mệt mỏi của mẹ nhìn mình nữa. Một lúc sau mẹ mình thấy trong người khó chịu nên nhờ mình đi mời thầy thuốc về. Trên đường đi tìm thầy thuốc mình có gặp cụ ông râu tóc bạn phơ. Thấy mình ông liền hỏi mình đi đâu, nghe thế mình liền kể hết cho ông với một tâm trạng nặng nề. Sau khi mình kể hết ông liền tự nhận mình chính là thầy thuốc và bảo mình dẫn về nhà để khám bệnh cho mẹ, nghe vậy mình vui lắm! Khi thấy bệnh của mẹ mình ông thầy thuốc liền bảo mình đi đến gốc đa đầu rừng và hái một bông hoa màu trắng để làm thuốc cho mẹ mình. Đoạn đường đến đó rất là xa, mình đã phải băng rừng, vượt núi cùng với cái thời tiết lạnh thấu xương đã làm cho đoạn đường khó khăn hơn rất nhiều. Nhưng sau bao cố gắng của mình thì cũng đã đến đc nơi mà vị thầy thuốc đó đã dặn. Sau một hồi tìm kiếm xung quanh thì mình đã tìm đc bông hoa màu trắng mà ông đã dặn, mình nhanh tay hái nó trong sự vui mừng khôn siết. Bỗng nhiên giọng nói của ông cụ cất lên:” Mỗi cánh hoa trên bông hoa sẽ tương ứng với số ngày mẹ con còn sống.” Nghe thế mình liền vội vàng đếm số cánh hoa trên bông hoa ấy.Chỉ có duy nhất 20 cánh hoa, vậy là mẹ mình chỉ còn sống trên đời đc 20 ngày nữa thôi. Mình muốn mẹ sống lâu nên đã xé những cánh hoa, bông hoa tỏa ra nhiều cánh nhiều ko đếm xểu, lúc đó mình vui lắm. Mình nhanh chóng chạy về nhà cùng với một nụ cười, khi về đến nơi mình đã thấy ông cụ đứng ngoài cửa đợi mình trong một tâm trạng vui vẻ và thông báo mẹ mình đã khỏi bệnh, mình lúc đó vui đến mức ko thể nói lời nào và thầm nghĩ đây là 1 phép màu. Mình quay ra cảm ơn ông, ông ấy cười và nói:” Tất cả là nhờ lòng hiếu thảo của con đó.”Nói xong ông liền quay đầu rời đi.
Thôi, chuyện mình kể cũng đã dài rồi với cả mình cũng phải nấu cơm cho mẹ mình ăn nữa. Các bạn ạ, các bạn hãy nhớ rằng phải hiếu thảo, ngoan ngoãn nghe lời bố mẹ vì họ là những người thân của ta, nuôi dưỡng và dạy dỗ ta. Điều chũng ta có thể làm để báo đáp công ơn của bố mẹ đó là học tập tố