hãy tả một cảnh mà em yêu thích ( mở bài theo mở rộng )
hãy tả một cảnh mà em yêu thích ( mở bài theo mở rộng )
2 bình luận về “hãy tả một cảnh mà em yêu thích ( mở bài theo mở rộng )”
” Người nhân từ thích núi
Người khôn ngoan thích biển”
Qua câu danh ngôn trên của Khổng Từ, giống như một lời ca ngợi về vẻ đẹp của biển, cũng như là vẻ đẹp của một khung cảnh mà em yêu thích, cái khung cảnh mà tựa như lời thì thầm của những thiên sứ, là khung cảnh của những hoài bão ước mơ, ấy chính là biển cả – nơi của những hoài mộng đầy thiên chương.
Biển cả đẹp lắm, nó tựa như đôi mắt của đất trời, nó là nơi những hoài bão và những kí ức được vươn mình và đắm chìm trong đấy, không chỉ vậy, biển tựa như lông vũ của đất trời, biển tựa như người thiếu nữ e lệ, lúc thì nồng thắm, lúc thì giận dữ, lúc thì vui vẻ. Biển tựa như một đóa hoa kiểu diềm của đất trời lung linh này, là thứ mà được những thần linh, những vị thần ban tặng lấy cái vẻ đẹp đầy sự thơ mộng, tựa như chén canh Mạnh Bà vậy, nhìn biển một lần, biết đâu sẽ quên đi hết những muộn phiền trong lòng. Biển thơ mộng, biển im lặng, biển êm ái, biển tựa người bạn thân thiết qua biết bao nhiêu năm tháng, biển là nguồn cảm hứng bất tận cho chốn thi sĩ.
Biển là tất cả, là những gì mà trong trái tim của đứa trẻ ấy, biển chính là khát khao, biển chính là biểu tượng của tình yêu vĩnh cửu trong cuộc đời này, biển chính là những gì mà chúng ta cần có, biển, chính là khung cảnh đã làm em say đắm trong lần đầu dưới đôi mắt mơ màng của những năm tháng nhuồm màu thi sĩ và tuyệt đẹp của nhân gian.
“Quê hương là đường đi học Con về rợp bướm vàng bay…”
Đối với em cũng thế! Con đường đi học gần gũi, thân thiết với em như bầu bạn. Nó là một hình ảnh của quê hương đang đắm sâu và ngân vọng trong em.
Con đường phố mang tên đường Nguyễn Đình Chiểu. Lòng đường tuy hẹp nhưng đẹp lắm. Hai bên đường có hàng me xanh che mát. Buổi sáng, những cành me thả lá úa xuống mặt đường. Con đường nhựa láng bóng, đen sẫm, ở giữa có vạch sơn trắng chia hai phần đường cho xe chạy ngược chiều nhau. Xe máy, xe đạp tấp nập trên đường. Tiếng còi píp píp liên hồi. Các cô bán hàng rong kĩu kịt những quang gánh đầy ắp rau quả. Chúng em tung tăng cắp sách đến trường. Ai cũng hối hả trên đường phố. Trên cây sấu già ven đường, những chú chim nhảy nhót, chuyền cành. Tiếng chim không ngớt vọng ra, vang cả trên bầu trời xanh thẳm. Mặt Trời trên cao, đường thưa người hơn. Những ngôi nhà cao tầng nhìn ra đường với vẻ nguy nga, tráng lệ. Các cửa hàng, cửa hiệu mở cửa đón khách. Ánh nắng óng ả rải xuống mặt đường. Con đường ánh lên, bóng loáng như dải lụa. Một làn gió nhẹ thổi qua, những lá me lìa cành rơi lả tả, rơi trên vai áo người qua đường như lưu luyến. Hoa sữa trên cả vỉa hè ngan ngát hương đưa. Hoa đậu từng chùm tím biếc, rủ xuống lề đường như muốn nói một điều: con đường này đẹp lắm! Những buổi chiều hay những đêm tối mùa hè ngồi ở đây thì thật là thú vị. Em nhớ từng nụ hoa, từng viên gạch trên lề đường, từng gốc me già thân thiết. Con đường này không chỉ là bạn của riêng em, nó còn là bạn thân của những chị lao công.
Đêm đêm, trên con đường này, dù là mùa hè hay mùa đông giá rét, tiếng chổi tre luôn xao xác dưới hàng me. Nhà nhà đã ngủ say nhưng vẫn có tiếng chổi tre sột soạt trên đường. Những lúc ấy, con đường mới vắng vẻ và đẹp làm sao!
Con đường quê hương quá thân quen với em. Từ lâu, đường và em như đôi bạn. Đường đã nâng bước em đi, giúp em thực hiện ước mơ hoài bão của riêng mình.
Con về rợp bướm vàng bay…”