hãy kể về 1 trải nghiệm mà đã khiến em trưởng thành hơn không chép mạng ạ

hãy kể về 1 trải nghiệm mà đã khiến em trưởng thành hơn
không chép mạng ạ

2 bình luận về “hãy kể về 1 trải nghiệm mà đã khiến em trưởng thành hơn không chép mạng ạ”

  1. Trên cõi đời này, người quan trọng nhất đối với chúng ta chính là mẹ. Tôi từng có một trải nghiệm khiến bản thân nhớ mãi không quên về cha mẹ tôi. 
    Cha mẹ tôi rất bận nên chỉ tối Chủ nhật cả nhà tôi mới được ăn bữa tối có đầy đủ thành viên trong gia đình, nhưng là vào 9 giờ tối. Ăn xong, bố mẹ tôi lại tiếp tục đi làm ca tối, để hai anh em tôi tự lo liệu mọi điều.
    Chính vì điều này đã khiến tôi không ngừng oán trách cha mẹ, buồn và tủi thân nữa. Chiều đi học về. các bạn của tôi luôn có bố hoặc mẹ, có khi là cả hai đón về, cùng cười đùa và nói chuyện vui vẻ. Còn tôi, tôi tự đi bộ về nhà. Nhiều lúc nhìn thấy các bạn được bố mẹ quan tâm, chăm sóc, tôi buồn đến nỗi không buồn ăn cơm tối mà chỉ ru rú trong phòng khóc. 
    Sáng hôm nay vẫn như bao ngày khác, tôi ăn uống vội vã và lên đường đi học. Hôm nay cô giáo phát học bạ tuần cho tôi. Tôi đứng đầu lớp về môn Văn. Tôi rất bất ngờ, trước đây môn Văn của tôi khá yếu nên chuyện được điểm cao là không tưởng nổi. Cô giáo tôi cất tiếng:
    – Các em thân mến, hôm qua cô đã rất bất ngờ khi đọc những bài văn của các em. Có một bạn lớp ta đạt điểm 9,5. Cô sẽ viết bài của bạn lên bảng.
    Lớp tôi xôn xao. Cao nhất trong lớp tôi chỉ có Khánh Linh, bạn từng đạt 9 điểm. Ngoài ra thì chẳng còn ai nữa.
    Cả lớp tôi nín thở nhìn theo từng dòng chữ trắng hiện lên như những cánh cò bay. Tôi ngạc nhiên. Đó là bài văn của tôi! Hôm trước cô đã giao đề bài: “Hãy kể về gia đình của em”. Tôi gần như tuyệt vọng, không biết viết gì. Vào 10 phút cuối, bỗng nhiên tôi lóe lên ý tưởng: “Hãy viết những gì đúng sự thật”. Và bài văn của tôi được 9,5 điểm! Qúa đỗi vui mừng, nhưng cũng không kém xúc động, tôi nhìn dòng chữ cuối cùng của cô: “Tác giả: Nguyễn Thùy Lâm”. Cả lớp tôi bất ngờ. Các bạn nhiệt liệt vỗ tay chúc mừng tôi.
    Tan học. Tôi muốn chạy thật nhanh về nhà để khoe với anh. Chợt tôi nghĩ tới bố mẹ. “Bố mẹ không yêu mình đâu, đừng mong chờ. Bố mẹ ghét mình lắm nên mới bỏ mặc mình như vậy.” – tôi nghĩ vậy. Lòng tôi mang mác buồn, khóe mắt đã ươn ướt. 
    Vậy mà một bất ngờ khác lại ập đến với tôi. Bước vào nhà, tôi ngạc nhiên khi thấy những cụm pháo sắc màu được tung lên, bố mẹ, anh hai tôi chạy lại ôm tôi. Vẫn chưa hết bất ngờ, tôi hỏi mẹ: “Sinh nhật của con ạ?” Cả nhà tôi cười trìu mến. Tôi đã quên mất ngày sinh nhật thứ 11 của mình. Bố tôi nói: “Bố mẹ xin lỗi. Hiện tại công ti mẹ nhiều việc bận quá. Công ti bố lại chuẩn bị phá sản. Bố mẹ phải làm việc cật lực lắm, không có nhiều thời gian cho con.” 
    Tôi rưng rưng. Hóa ra, bố mẹ tôi yêu tôi lắm, chứ chẳng như tôi nghĩ đâu.
    Sau ngày hôm đó, tôi càng yêu bố mẹ hơn. Tôi trưởng thành hơn, biết nghĩ cho mọi người và yêu thương mọi người nhiều hơn. Tất cả những điều đó, là nhờ bố mẹ.
    ————
    Chúc bạn học tốt nha!
    Cho mình xin hay nhất nhé!

    Trả lời

Viết một bình luận

Câu hỏi mới