viết văn kể lại kỉ niệm thầy cô và mái trường năm học lớp 6

viết văn kể lại kỉ niệm thầy cô và mái trường năm học lớp 6

2 bình luận về “viết văn kể lại kỉ niệm thầy cô và mái trường năm học lớp 6”

  1. Em chào cô Ánh em là Phượng đây,học trò thân yêu của cô đây.Cô Ánh ơi,đã đến cuối năm rồi mà em vẫn còn luyến tiếc cô.Em không biết nói thế nào để thể hiện cảm xúc trong lòng em đối với cô.Trước tiên em thay mặt tất cả các bạn trong lớp cảm ơn cô rất nhiều.Cô đã dìu dắt chúng em trên các con đường kiến thức.Cũng nhờ cô mà em và các bạn trong ngày hôm nay đã được lên lớp.Nhưng chúng em lại có hai cảm xúc khác nhau,chúng em vừa vui nhưng cũng vừa buồn.Vui là vì bọn em được lên lớp,còn buồn là bởi vì chúng em phải chia tay cô Hiền thân yêu của chúng em.Mặc dù được lên lớp nhưng chúng em vẫn phải rời xa cô và lớp 6B.Cô Ánh ơi,cô có biết những năm qua chúng em mong ước được học với cô mãi mãi.Bởi vì chúng em như những con nai ngốc nghếch đang nghe nai mẹ giảng đạo lý về cuộc sống cũng như là kiến thức để sống tự lập một mình.Đối với chúng em,cô như là người mẹ thứ hai vậy.Khi ở nhà thì có mẹ ruột và nhà,khi đến trường thì trường lại hóa thành nhà và cô giáo thì hóa thành người mẹ thứ hai.Mặc dù chỉ được ở bên cô có mỗi một năm,nhưng chúng em đã coi cô như người nhà vậy.Hôm nay đã là cuối năm rồi,em xin chức cô mạnh khỏe và sống vui tươi hạnh phúc bên gia đình.

    Trả lời
  2. Bài làm: 
    Ôi thời gian thấm thoát thoi đưa mới ngày nào tôi vẫn còn đang bất đầu học những năm lớp 6 dưới mái trường  THCS *** này! Mà giờ đây tôi đã trở thành một giảng viên đại học ở ***. Mái trường này tôi sao có thể quên được nhờ có nơi đây mà tôi đã có thêm bao nhiêu động lực, niềm tin để vượt lên chính bản thân mình để theo đuổi những ước mơ…
    Ngôi trường tuy bé nhỏ nhưng trông vô cùng nghiêm trang với những lá cờ đỏ bay phấp phới. Hàng cây xanh rì mỗi ngày đều vẫy những chiếc lá như đang vẫy chào, những chiêc ghế đá san sát nhau tạo thành một nơi tuyệt vời để chúng tôi ngồi ôn bài, rủ rỉ những câu chuyện, kể cho nhau nghe nhiều điều…. Ngày ấy , khi mới vào trường, tôi là một cậu học nhỏ, nghịch ngợm hay bày ra nhiều trò, trêu đùa các bạn khác… Nhưng nhờ cô ấy mà tôi đã thay đổi rất nhiều. Cô là người ở ***. Cô rất dịu dàng, hiền lành với giọng nói ngân nga trầm ấm khiến chúng tôi mê tít khi cô cất giọng hát. Cô hiền đến lạc lõng vào những ngày xa quê hương mình để đến nơi này miệt mài dạy học. Thấy vậy chúng tôi hùa nhau xí gạt cô. Chúng tôi đem gom lại những trái gòn khô và thả cho chúng bay như những hạt tuyết nhỏ ở những xứ lạnh. Khi ấy cô bỗng ngừng giảng đôi mắt long lanh nhìn xuống lớp:
    – Cái j bay vậy các em?
    Một tên nào đó la lên:
    – Thưa cô đó là thời gian ạ.
    Lúc đó  cô thôi ko giảng bài nữa, miệng cười thật tươi ngắm nhìn những “bông tuyết” bé xíu mặt rạng rỡ. Riêng tôi thời gian như ngừng trôi hẳn vào những ngày sau đó…
    Cô ơi! Cô xa nhà như vậy làm gì! Có lẽ để truyền đạt cho chúng tôi những con chữ, ươm những mầm xanh chính là thứ cô muốn. Nhưng chúng tôi ngày ấy đau thể hiểu được sự vất vả của cô. Đến khi những thứ đó đã mất đi rồi mới hiểu được, đâm ra tiếc nuối.Cô ơi, bây h cô đang ở đây vậy ạ? Tôi vẫn thường thấy lòng mình lạc lõng khi kêu lên như vậy. Nhờ có cô đã giúp tôi hiểu ra. Và vì vậy giờ đây tôi quyết tâm thực hiện ước mơ của cô- cũng như của chính tôi. Một người thầy, một nhà giáo… 

    Trả lời

Viết một bình luận

Câu hỏi mới