Viết tiếp lời cho một câu chuyện hoặc cuốn sách mà em đã đọc (khuyến khích thí sinh vẽ tranh minh họa hoặc có lời song ngữ ti

Viết tiếp lời cho một câu chuyện hoặc cuốn sách mà em đã đọc (khuyến khích thí sinh vẽ tranh minh họa hoặc có lời song ngữ tiếng Anh)

1 bình luận về “Viết tiếp lời cho một câu chuyện hoặc cuốn sách mà em đã đọc (khuyến khích thí sinh vẽ tranh minh họa hoặc có lời song ngữ ti”

  1. tiếng việt
    Thế là vào đêm giao thừa, cô bé bán diêm đã cùng bà “bay lên trời với Thượng đế”. Từ đây, em sẽ có một cuộc sống đầy đủ, hạnh phúc, không phải lo lắng gì nữa. Nhưng, có thật là em sẽ vui vẻ suốt cả ngày không, có thật là em sẽ hoàn toàn vô tư sống trên thiên đường?
    Bà dắt tay cô bé bán diêm về trời. Em đã gặp được biết bao là thiên thần bé xíu, xinh xinh, mỗi thiên thần có một đôi cánh trắng toát, mượt mà đằng sau lưng. Trên tay họ là những chiếc kèn để thổi chào mừng em. Cô bé rất háo hức. Vừa đi, em vừa nhảy chân sáo. Có lẽ lâu lắm rồi, em mới được thực sự là một đứa trẻ như bây giờ. Cổng thiên đường rộng lớn, sáng lên một màu vàng lấp lánh. Nó mở ra một vùng đất rộng mênh mông, tươi đẹp, có biết bao nhiêu là hoa. Cô bé đứng sững lại. Chưa bao giờ em thấy nơi nào tràn ngập màu sắc như thế này. Nước mắt chảy dài trên khuôn mặt em, vì quá hạnh phúc, vì xúc động. Em tiến vào trong thiên đường. Ở đây có rất nhiều người, họ vui vẻ, thân thiện. Bỗng, em thấy một bóng hình quen thuộc, rất quen thuộc, gần gũi với em. Em reo lên thật to:
    – Mẹ! Mẹ! Mẹ ơi!
    Rồi em chạy đến ôm chầm lấy mẹ. Hai mẹ con cùng khóc nức nở. Hôm nay là ngày hạnh phúc nhất trong cuộc đời em. Vừa có bà, vừa có mẹ, em sẽ mãi được chở che, bao bọc. Niềm vui ấy đã theo cô bé bán diêm suốt cả ngày. Cô bé cứ luôn nghĩ “mình đã có một mái ấm gia đình ấm áp, đầy đủ, tràn ngập yêu thương”. Đầy đủ? Có thật sự là đầy đủ không? Cô bé chợt nhớ đến bố: “Không biết khi không thấy mình, bố có lo lắng không, có đau khổ không, rồi bố sẽ sống thế nào trong những ngày còn lại”. Những ý nghĩ ấy cứ quanh quẩn trong đầu óc cô bé cả đêm. Sáng hôm sau, em xin bà cho em đến gặp Thượng đế để xin bề trên cho em được nhìn thấy bố. Một tia sáng lấp lánh chiếu rọi xuống những đám mây. Em thấy thế giới mà trước kia em đã sống.
    Bố em bước ra khỏi căn nhà lụp sụp với cái dáng khật khưỡng của kẻ say rượu. Vừa đi bố vừa lầm bầm điều gì đó, nhưng em biết là bố đang tìm em. “ Một ngày trôi qua rồi mà bố mới nhớ đến đứa con gái của mình” – em buồn bã nghĩ. Bố đi khắp con phố mà không thấy em đâu. Có lẽ là bố đang tức giận lắm. Nhưng mà bố vẫn tiếp tục đi tìm. Bố tới những nơi gần đó. Hỏi thăm mọi người về em. Chắc lúc đầu bố tìm em chỉ để lấy tiền bán diêm thôi, nhưng bây giờ thì bố lo lắng thật. Bố chạy thật nhanh, mồ hôi chảy đẫm áo, quanh quẩn nhìn khắp nơi. Em xúc động lắm. Em chỉ muốn chạy thật nhanh xuống nói với bố hãy lên trời cùng em. Bố tìm em tới tận trưa. Rồi ông đi qua một nhà thờ. Mọi người bàn tán xôn xao lắm. Bố hỏi một người, và người đó nói rằng họ vừa tổ chức tang lễ cho một cô bé bán diêm bị chết vì rét. “Đó chính là mình” – em bần thần nghĩ. Và ở dưới kia, người bố cũng rất sững sờ. Ông cứ đứng yên một chỗ, đôi mắt nhìn vô định. Một giọt nước mắt chảy xuống. Ông hét lên một tiếng đầy đau khổ:
    – Trời ơi! Con ơi! Con của bố!
    Rồi ông như không thể đứng vững, ông ngã xuống con đường đầy tuyết. Bất ngờ, cô bé bán diêm hốt hoảng gọi to:
    – Bố!
    Cô bé lại khóc, nhưng không phải vì xúc động nữa, mà vì đau khổ. Em thấy thương bố. Liệu có phải chính em đã làm bố đau khổ? Có phải em là người có lỗi? Em day dứt, ân hận. Trong tiếng khóc, em nói với bà:
    – Bà ơi… bà có thể…xin cho Thượng đế… cho bố cháu lên… thiên đường này.., không ạ?
    Người bà ôm chầm lấy cô bé, lau nước mắt rồi an ủi:
    – Cháu nín đi… cháu nín đi…
    Cô bé được đưa vào phòng nghỉ ngơi. Em cần thời gian để trấn tĩnh.
    Vài ngày sau, em thấy bố em ngồi một góc trong căn nhà, ngắm nhìn tấm ảnh duy nhất của em mà bố còn giữ. Không rượu chè nữa, bố cứ ngồi im như vậy, tay mân mê tấm hình đó. Trong nhà đã tối, giờ lại càng âm u và buồn tẻ. “Đã mấy ngày rồi mà bố cứ ngồi thế này ?” – em lo lắng. Đôi mắt bố sưng lên vì khóc nhiều. Em thấy thương bố da diết. Rồi bỗng, bố đứng dậy, tay nắm chặt. Bố phải đi xin việc và khó khăn lắm mới được nhận vào hàng bán bánh kẹo. Bố đã phải năn nỉ người ta suốt mấy ngày, và cũng vì người ta thương bố quá. Lâu sau đó, cô bé bán diêm mới lại nhìn xuống thế giới của bố. Em rất bất ngờ khi thấy bố đang làm việc tốt trong cửa hàng. Bỗng có một em bé nghèo đang ăn xin trên đường. Bố vội vã chạy ra, mang cho em bé một chiếc bánh thật ngon mà bố vừa mua được. Em bé ấy cười hiền lành, và bố cũng vậy. Ở đâu đó trên thiên đường, cô bé bán diêm cũng cười thật tươi.
    Lúc ấy, cô bé bán diêm mới thực sự hạnh phúc. Cô bé có thể hoàn toàn vui vẻ sống bên bà và mẹ, vì cô bé tin rằng bố em cũng đang rất hạnh phúc. Nhưng có một điều mà em không biết, đó chính là dòng chữ mà em đã ghi sau tấm ảnh là điều khiến cho bố em thêm sức mạnh để sống tiếp. Em ghi gì trên đó, em cũng quên rồi nhưng bố em thì nhớ mãi: “Bố ơi, con yêu bố lắm, con tin là bố có thể luôn sống tốt trên thế giới này”.
    tiếng anh
    So on New Year’s Eve, the girl who sold the matches went with her “to the sky with God”. From here, you will have a full, happy life, without any worries. But, is it true that I will be happy all day long, is it true that I will live completely carefree in heaven? She took the little match girl’s hand to heaven. I have met so many tiny, beautiful angels, each with a pair of smooth, white wings on the back. In their hands are trumpets to blow welcome you. The girl was very excited. While walking, I just jumped. Maybe it’s been a long time since I’ve really been a kid like I am now. The vast gate of heaven, lit up with a sparkling golden color. It opens up a vast, beautiful land, with so many flowers. The girl stood still. I have never seen a place so full of color. Tears streamed down her face, because she was so happy, because she was emotional. I entered paradise. There are a lot of people here, they are happy, friendly. Suddenly, I saw a familiar figure, very familiar, close to me. I shouted loudly
    :– Mom! Mom! Mommy!
    Then I ran to my mother and hugged her. Both mother and daughter cried together. Today is the happiest day of my life. Having both a grandmother and a mother, I will always be protected and protected. That joy followed the girl selling matches all day. She always thought “I have a warm, full, loving family”. Full? Is it really complete? The little girl suddenly remembered her father: “I don’t know when I can’t see her, if I’m worried, if I’m suffering, and how I’ll live the rest of my days.” These thoughts lingered in her mind all night. The next morning, I asked her to let me go to God and ask my superiors to let me see my father. A glittering light shone down on the clouds. I see the world I used to live in.
    My father came out of the shack with the limp of a drunkard. Dad mumbles something as he walks away, but I know he’s looking for me. “It’s been a day, but dad remembers his daughter,” she thought sadly. Dad walked around the street and didn’t see me. Maybe Dad is angry. But my father continued to search. Dad went to nearby places. Ask people about you. Maybe at first he was looking for me just to get money to sell matches, but now he’s really worried. Dad ran as fast as he could, sweat dripping from his shirt, looking around. I’m very emotional. I just want to run down and tell my dad to go to heaven with me. Dad looked for me until noon. Then he passed a church. People talked a lot. Dad asked a man, and he said that they had just held a funeral for a little match girl who died of cold. “That’s me,” I thought to myself. And down there, the father was also stunned. He stood still, his eyes unfocused. A tear fell down. He cried out in pain:
    – Oh my God! My son! Dad’s Son! Then he seemed unable to stand, he fell down the snowy road. Suddenly, the girl selling matches panicked and called out:
    – Father!
    The little girl cried again, but not from emotion, but from pain. I feel sorry for my father. Am I the one who made my father suffer? Am I the one at fault? I regret and regret. In tears, I said to her:
    – Grandma… can you… ask God… let my dad go to… this heaven.., won’t you? The grandmother hugged the little girl, wiped her tears and comforted her:
    – I’ll hold it… I’ll hold it…
    The girl was taken to the resting room. I need time to calm down.
    The girl was taken to the rest room. I need time to calm down. A few days later, I found my father sitting in a corner of the house, looking at the only picture of me he still had. No more drinking, Dad just sat like that, fidgeting with the picture. It was dark in the house, and now it was even darker and dull. “How many days have you been sitting like this?” – I’m worried. Dad’s eyes were swollen from crying so much. I feel sorry for my father. Then suddenly, Dad stood up, hands clenched. Dad had to apply for a job and it was difficult to get a job in the confectionery store. I had to beg people for several days, and also because people loved me so much. After a while, the little match girl looked down at her father’s world again. I was surprised to see that Dad was doing a good job in the store. Suddenly there was a poor child begging on the street. Dad rushed out and brought the baby a delicious cake that he had just bought. The baby smiled gently, and so did the father. Somewhere in heaven, the girl who sold the matches also smiled brightly.
    At that time, the girl selling matches was really happy. She can be completely happy living with her grandmother and mother, because she believes that her father is also very happy. But one thing that I don’t know is that the words that I wrote on the back of the photo are what gives my dad the strength to live on. What I wrote on it, I forgot, but my father always remembers: “Dad, I love you so much, I believe you can always live well in this world”.

    Trả lời

Viết một bình luận

Câu hỏi mới