Văn: Cảm xúc, cảm nghĩ,suy nghĩ về trước khi rời trường, lớp 9 j đó ý mn! GIÚP MÌNH GẤP LẮM MN OIIIII…..
Văn: Cảm xúc, cảm nghĩ,suy nghĩ về trước khi rời trường, lớp 9 j đó ý mn! GIÚP MÌNH GẤP LẮM MN OIIIII…..
1 bình luận về “Văn: Cảm xúc, cảm nghĩ,suy nghĩ về trước khi rời trường, lớp 9 j đó ý mn! GIÚP MÌNH GẤP LẮM MN OIIIII…..”
tháng 5 lại về.. Tháng 5 rạo rực với ánh nắng hè gay gắt, với những tiếng ve, chùm hoa đỏ trên hàng phượng già nơi góc sân trường. Tháng 5 cũng là tháng nhiều thế hệ học trò cuối cấp nói với nhau lời tạm biệt. Cảm xúc ngày ra trường của học sinh lớp 9 là những cảm xúc khó diễn tả thành lời. Vui có, buồn có, da diết có, ngậm ngùi có, tiếc nuối có…
Trong cuộc đời của mỗi con người, chắc hẳn ai cũng từng trải qua những cảm xúc này. Dù có chứng kiến bao cuộc chia tay thì những năm tháng học trò vẫn để lại trong lòng người nhiều cảm xúc khó quên nhất. Những năm tháng ngồi trên ghế nhà trường là khoảng thời gian hạnh phúc nhất, buồn nhất, cảm xúc nhất, mệt mỏi và cũng vui vẻ nhất. Ở đó có sự hồn nhiên, thơ ngây, cuồng nhiệt và cả những ngây dại của tuổi mới lớn.
Khi lần đầu tiên bước chân vào mái trường này, chắc hẳn ai cũng e dè, bỡ ngỡ nhưng các thầy, các cô luôn quan tâm và giúp đỡ tận tình để học sinh làm quen với môi trường mới. Để rồi, khi bước ra khỏi ngôi trường này, tôi- cũng như bao bạn học trò khác đều không giấu nổi tiếc nuối khi bước ra khỏi ngôi trường này. Giờ khắc chia tay, chẳng thế nào giấu nổi nghẹn ngào. Thứ cảm xúc ngày ra trường của học sinh lớp 9, nó thật lạ. Dù đã gắn bó với nơi này 4 năm rồi, nhưng khi nghĩ đến việc phải rời đi, lại thấy lạc lỏng, chới với, có chút gì xa lạ, lại có chút thân thương..như lần đầu bước chân vào trường vậy.
4 năm, chưa phải là một khoảng thời gian quá dài nhưng cũng đủ để tôi hiểu được thế nào là yêu thương và được yêu thương. 4 năm, tôi đã có biết bao kỷ niệm bên thầy cô, bạn bè.. Kỉ niệm vui rất nhiều, buồn cũng có.. song vẫn là thứ cảm xúc hồn nhiên và thơ ngây và đáng trân trọng.
Nhớ ngày đầu, những bước chân nhỏ bé của một cô học trò chuẩn bị vào cấp hai e thẹn đi qua cánh cổng mà trong tôi, nó còn là cả một khoảng trời xa lạ. Tôi vẫn còn nhớ như in cái cảm giác ấy, cảm giác thật chơi vơi, lạc lõng giữa dòng người qua lại, cười nói râm rang. Tôi như bước vào thế giới khác, thế giới mà chẳng ai biết đến sự tồn tại của tôi. Chỉ biết tự mình tìm ra vị trí trong thế giới này và tự mình bước đến vị trí ấy. Có chút hụt hẫng…phải chăng tôi đã hy vọng quá nhiều? Cùng bạn bè bước lên tầng 2 – nơi dành cho khối 6, đi từ đầu hành lang đến cuối hành lang, nhóm bạn thưa dần đến cuối cùng chỉ còn mình tôi bơ vơ trên hành lang dài vô tận. Lại một chút hụt hẫng nữa…rốt cuộc nơi tôi thuộc về là ở đâu? Thứ cảm giác chới với và bất an bủa vây lấy tôi, làm tôi thấy sợ, thấy run…
Cho đến khi vào lớp, ngồi bám vào một mép bàn, nhìn những gương mặt đang ngơ ngác, đâu đó tôi tìm được sự đồng cảm với chính mình. Ôi, những cảm xúc ấy thật là kỳ diệu! Rồi từ đó, những kỉ niệm dần xếp chồng một cách thật tự nhiên tại nơi mà tôi thấy có chút hụt hẫng lúc ban đầu.
Được học tập và gắn bó với ngôi trường này là điều hạnh phúc của cuộc đời tôi. Cảm ơn thầy cô – những người đã bước qua cuộc đời tôi, cho tôi đôi cánh, cho tôi trái tim, cho tôi lòng nhiệt huyết của tuổi thiếu niên để tôi vững tin bước tiếp chặng đường đầy chông gai phía trước.
Thời gian đáng yêu, mà cũng vô tính quá. Có lúc lê thê, ì ạch bắt ta phải vượt qua khó khăn với bài vở, với áp lực thi cử, lề mề hành hạ ta phải phấp phỏng đợi chờ những hẹn hò bang quơ.. Thế nhưng, ở thời điểm này, đôi khi ta chỉ muốn cột chặt nó lại. bắt nó ngừng trôi thì nó lại hối hả trôi nhanh, làm cảnh vật trở nên nhạt nhòa hư hư thực thực, khiến con người rối bời, ngổn ngang, buồn vui lẫn lộn. Giờ chia tay đã đến rồi. Chỉ ít phút nữa thôi, tiếng trống trường sẽ vang lên. Ngày mai, mỗi người sẽ chọn lựa cho mình một lối rẽ, một con đường, một đích đến.. Những kỷ niệm hôm nay, nhữn buồn vui ngày 2 buổi đến lớp, những niềm vui và cả những giọt nước mắt của thangs ngày qua chắc chắn sẽ theo ta đi đến mãi những ngày dài phía trước.
Những khuôn mặt đã từng gắn bó.. có người đã thành tri kỷ, có những nụ cười thoáng qua, cũng có những cái ôm siết chặt.. Rồi tất cả sẽ chỉ còn là kí ức, thời gian sẽ lùi tất cả trong khung trời quá khứ. Lúc này đây, chỉ muốn nhìn thật kỹ, thật lâu những gương mặt này.. Hôm nay rồi sẽ là hôm qua, hiện tại rồi sẽ là quá khứ, rồi tất cả cũng sẽ là kỉ niệm. Chỉ mong, trong mỗi chúng ta, ai cũng trân trọng và gìn giữ những khoảng khắc này. Vậy đó, một thời cấp hai của tôi đã thấm thoát trôi qua với biết bao cung bậc cảm xúc. Tôi đã buồn, đã vui, đã thất vọng, đã hạnh phúc bên gia đình x/7. Tôi hy vọng mỗi thành viên của gia đình ấm áp này sẽ có thể lưu giữ những điều tuyệt vời nhất trong suốt thời gian qua trong một ngăn của trái tim và khóa chặt lại bằng chiếc khóa yêu thương. Rồi mai đây, mỗi đứa mỗi ước mơ, mỗi đứa mỗi chân trời, liệu có còn gặp lại nhau như một cơ duyên giống ngày đầu tiên chúng tôi gặp nhau nữa hay không?
Ôi, những cảm xúc ấy thật là kỳ diệu! Rồi từ đó, những kỉ niệm dần xếp chồng một cách thật tự nhiên tại nơi mà tôi thấy có chút hụt hẫng lúc ban đầu.
Vậy đó, một thời cấp hai của tôi đã thấm thoát trôi qua với biết bao cung bậc cảm xúc. Tôi đã buồn, đã vui, đã thất vọng, đã hạnh phúc bên gia đình x/7. Tôi hy vọng mỗi thành viên của gia đình ấm áp này sẽ có thể lưu giữ những điều tuyệt vời nhất trong suốt thời gian qua trong một ngăn của trái tim và khóa chặt lại bằng chiếc khóa yêu thương. Rồi mai đây, mỗi đứa mỗi ước mơ, mỗi đứa mỗi chân trời, liệu có còn gặp lại nhau như một cơ duyên giống ngày đầu tiên chúng tôi gặp nhau nữa hay không?