Giúp với Bày tỏ cảm xúc của em trước cảnh nhìn sầu muôn thảm của người là la làng X, phủ X ( sống chết mặc ba
Giúp với
Bày tỏ cảm xúc của em trước cảnh nhìn sầu muôn thảm của người là la làng X, phủ X ( sống chết mặc bay)
2 bình luận về “Giúp với Bày tỏ cảm xúc của em trước cảnh nhìn sầu muôn thảm của người là la làng X, phủ X ( sống chết mặc ba”
Trong truyện ngắn Sống chết mặc bay, những người nông dân không được kể nhiều và miêu tả rõ nét như các nhân vật quan lại. Nhưng chỉ qua vài đường nét phác thảo của tác giả, cũng đủ để người đọc cảm nhận được tình cảnh đáng thương của những người nông dân ấy. Họ xuất hiện trong bối cảnh mưa gió sấm chớp càn quét qua vùng thôn quê bình yên. Họ tất bật với thuổng, cuốc rồi đội đất, vác tre, bì bõm dưới nước bùn lầy. Tác giả ví những người dân đang oằn mình dưới dông bão ấy với những chú chuột ướt lướt thướt. Mà cũng phải quá. Họ cũng thấp cổ bé họng, bị bọn tham quan chà đạp, áp bức đến không thở nổi cơ mà. Tình cảnh đáng thương vừa chịu sự tàn phá của thiên tai, vừa chịu sự áp bức của quan lại ấy đáng thương biết bao. Nhưng dù họ có cố gắng đến thế nào thì cuối cùng đê cũng vỡ, ruộng đồng nhà cửa cũng bị cuốn trôi và họ cũng bị quan cha mẹ hăm dọa nhốt cả vào tù dù chưa biết có thể sống sót qua trận lũ to đêm nay không. Tình cảm của những người dân ấy thật bất hạnh, khốn khổ biết bao. Chẳng có lối thoát nào cả, chẳng có ánh sáng nào cả, vì họ rồi cũng sẽ bị nhấn chìm dưới dòng nước lũ ấy mà thôi. Thật đáng thương xiết bao!
Truyện ngắn “Sống chết mặc bay” của nhà văn Phạm Duy Tốn đã khắc họa tình cảnh của người nông dân vô cùng chân thực. Truyện mở đầu bằng một tình huống hết sức căng thẳng, gay cấn – mọi người đang cùng nhau gắng sức hộ đê. Thời gian lúc đó là gần một giờ đêm, nước sông Nhị Hà mỗi lúc một cao, trời mưa tầm tã không ngớt. Trong hoàn cảnh đó, người dân ra sức bảo vệ con đê: “Dân phu kể hàng trăm nghìn con người, từ chiều đến giờ, hết sức giữ gìn, kẻ thì thuổng, người thì cuốc, kẻ đội đất, kẻ vác tre, nào đắp, nào cừ, bì bõm dưới bùn lầy ngập quá khuỷu chân, người nào người nấy ướt như chuột lột”. Đọc đến đây, có ai mà không cảm thấy xót xa thay cho những người dân đang rơi vào một hoàn cảnh thật là khổ sở, éo le? Không khí lúc này thật căng thẳng, hãi hùng. Sự đối lập giữa sức người với sức nước đã lên tới điểm đỉnh: “Tuy trống đánh liên thanh, ốc thổi vô hồi, tiếng người xao xác gọi nhau sang hộ, nhưng xem chừng ai cù cũng mệt lử cả rồi. Ấy vậy mà trên trời thời vẫn mưa tầm tã trút xuống, dưới sông thời nước cứ cuồn cuộn bốc lên. Than ôi! Sức người khó lòng địch nổi với sức trời! Thế đê không sao cự lại được với thế nước! Lo thay! Nguy thay! Khúc đê này hỏng mất”. Những lời bình luận của nhà văn gợi cho người đọc cảm nhận được một thái độ đồng cảm, đau xót của tác giả. Vậy mà trong hoàn cảnh đó, viên quan phụ mẫu vẫn thản nhiên ngồi chơi bài, bỏ mặc người dân một mình chống chọi với bão lũ. Sự đối lập giữa khung cảnh ngoài đê và trong đình, giữa nhân dân và quan phụ mẫu đã cho thấy rõ nỗi thống khổ của nhân dân. ặc biệt là đoạn cuối truyện, tác giả vừa dùng ngôn ngữ miêu tả, vừa dùng ngôn ngữ biểu cảm để tả cảnh tượng vỡ đê và tỏ lòng ai oán cảm thương của mình đối với những người nông dân khốn cùng. Nhà văn muốn nhấn mạnh với người đọc rằng cuộc sống lầm than đói khổ của nhân dân không phải chỉ do thiên tai gây nên mà trước hết và trực tiếp hơn cả là do thái độ thờ ơ vô trách nhiệm, vô nhân đạo của những kẻ cầm quyền đương thời.
2 bình luận về “Giúp với Bày tỏ cảm xúc của em trước cảnh nhìn sầu muôn thảm của người là la làng X, phủ X ( sống chết mặc ba”