“Tôi là con gái Hà Nội. Nói một cách khiêm tổn, tôi là một cô gái khá. Hai bím tóc dày,
tương đối mềm, một cái cổ cao, kiêu hãnh như đài hoa loa kèn. Còn mắt tôi thì các anh lái
xe bảo: Cô có cái nhìn sao mà xa xăm!” Xa đến đâu mặc kệ, nhưng tôi thích ngắm mắt tôi trong gương. Nó dài, màu nâu, hay nheo lại như chói nắng. Không hiểu sao các anh pháo thủ và lái xe lại hay hỏi thăm tôi. Hỏi thăm hoặc viết những thư dài gửi đường dây, làm như ở cách xa nhau hàng nghìn cây số, mặc dù có thể chào nhau hằng ngày. Tôi không săn sóc, vồn vã. Khi bọn con gái xúm lại đối đáp với một anh bộ đội nói giỏi nào đấy tôi thường đứng xa ra, khoanh tay lại trước ngực và nhìn đi nơi khác, môi mím chặt. Nhưng chẳng qua tôi điệu thế thôi. Thực tình trong suy nghĩ của tôi, những người đẹp nhất, thông minh, cam đảm và cao thượng nhất là những người mặc quân phục, có ngôi sao trên mũ.”
Câu 4: Tái hiện vẻ đẹp hồn nhiên, trong sáng, có phần điệu một chút” của nhân vật tôi” – Phương Định, tác giả Lê Minh Khuê muốn nói với người đọc điều gì?
1 bình luận về ““Tôi là con gái Hà Nội. Nói một cách khiêm tổn, tôi là một cô gái khá. Hai bím tóc dày, tương đối mềm, một cái cổ cao, kiêu h”