Đóng vai Trương Sinh kể lại nỗi oan của Vũ Nương

Em tìm hiểu thêm câu vấn đáp dưới đây nhé :
1. MB :
– Giới thiệu bản thân

2. TB:

– Khi tôi đi lính trở về nghe con nên tôi đã hoài nghi vợ mình thất tiết
– Dù vợ tôi đã lý giải hết hời nhưng vì sự ghen tuông mù quáng tôi đã bỏ ngoài tai toàn bộ
– Vợ tôi vì quá đau lòng và on khuất nên đã chọn cách nhảy xuống sông Hoàng Giang tự tử
– Khi biết tin dù vẫn hận vợ mình thất tiết nhưng tôi vẫn đau xót vô cùng, dầu gì nàng cũng là vợ tôi bao năm nay
– Một hôm tôi và bé Đản ngồi trong nhà, con tôi mới chỉ bóng tôi trên vách và nói đó là cha thì lúc ấy tôi đã nhận ra mình đã nghi oan cho vợ. Tôi đúng là một tên chồng khốn khiếp
– Tôi vô cùng ân hận vì sự sai lầm đáng tiếc của mình nhưng không biết làm thế nào sseer sửa
– Một hôm có người cùng làng với Vũ Nương đến đưa tôi kỉ vật của nàng và bảo tôi lập đàn giải oan cho nàng. Ban đầu tôi hoài nghi nhưng vẫn cứ làm theo

-Khi tôi lập đàn giải oan một lúc sau Vũ Nương hiện lên tha thứ và tạm biejey tôi và con

3. KB
– Thế là tôi đã mất nàng thật rồi, chính tay tôi đã đẩy nàng rời xa mình. tôi ân hận vô cùng
* Bài làm :
Tôi tên là Trương Sinh, là con một mái ấm gia đình khá giả có vợ hiền là Vũ Nương. Cuộc sống của tôi vốn ấm cúng nhưng chính tay tôi đã phá vỡ toàn bộ. Đến giờ đây tôi vẫn không nguôi day dứt về lỗi lầm tôi đã gặp phải
Tôi và vợ đang sống ấm cúng thì có lệnh tôi phải đi lính. Rời nhà ra mặt trận lòng tôi vô cùng buồn bã và chán nản nhưng may có lời động viên của mẹ và vợ, tôi đã vợt qua toàn bộ .
Cuối cùng, tôi cũng được bình an trở về sau bao nhiêu khó khăn nguy hiểm. Mấy năm xa cách nhớ thương, nay sum vầy, vợ chồng mừng mừng, tủi tủi. Hay tin mẹ qua đời, lòng tôi buồn khổ quá. Tôi hỏi thăm mộ mẹ rồi bế con đi viếng. Dọc đường, bé Đản khóc, tôi dỗ : ” Nín đi con, bà mất, lòng cha buồn khổ lắm rồi “. Bé Đản liền nói tôi không phải là cha nó, cha nó là người trước đây đêm nào cũng đến bên mẹ. Tôi choáng váng. Đất dưới chân tôi như sụp xuống. Tôi cứ nghĩ Vũ Nương là một người vợ ngoan hiền, đức hạnh, ngờ đâu nàng trở nên hư hỏng như vậy sao ? Tôi bỗng thấy căm giận Vũ Nương. Mối hoài nghi trong tôi mỗi lúc càng được thổi bùng lên, không có cách gì dập tắt được. Về đến nhà, tôi la mắng om sòm cho hả giận. Vũ Nương bàng hoàng sửng sốt. Nàng vừa khóc vừa thanh minh : ” Thiếp vốn con nhà nghèo khó, được phụ thuộc nhà giàu, vẫn lấy sự nết na thuỳ mị, công dung ngôn hạnh làm đầu. Vợ chồng sum vầy chưa được bao lâu, chia xa chỉ vì lửa binh chứ không vì lí do gì khác. Trong ba năm cách biệt, thiếp một mực giữ gìn tiết hạnh, không tô son điểm phấn, không bén gót chốn chơi bời hoa liễu, một mực nhớ thương và chung thuỷ với chàng. Xin chàng hãy tin thiếp, đừng nghi oan cho thiếp mà tội nghiệp … ” .

Nhưng bao nhiêu lời nói chân thật cũng không làm dịu được mối nghi ngờ trong tôi. Hàng xóm thương Vũ Nương cũng ra sức bênh vực và biện bạch cho nàng, nhưng tôi không nghe ai hết. Ngọn lửa hờn ghen đang đốt cháy mọi cảm xúc, ý nghĩ của tôi. Tôi mắng nhiếc không tiếc lời rồi đánh đuổi nàng đi. Cảm thấy không thể thuyết phục được tôi, Vũ Nương bất đắc dĩ nói trong đau đớn, xót xa, cay đắng rằng :
– Thiếp sở dĩ nương tựa vào chàng, vì có cái thú vui nghi gia nghi thất, có sự yên ổn được tựa bóng cây cao. Đâu ngờ ân tình tựa lá, gièm báng nên non. Nay đã bình rơi trâm gãy, mây tạnh mưa tan, sen rũ trong ao, liễu tàn trước gió; khóc tuyết bông hoa gãy cuống, kêu xuân cái én lìa màn, nước thẳm buồm xa, đâu còn thể lại lên núi Vọng Phu kia nữa.

Rồi nàng tắm gội thật sạch, ra bến Hoàng Giang mếu máo, thề nguyền và gieo mình xuống sông tự vẫn .
Về phần tôi, mối hoài nghi không chỉ làm hại Vũ Nương mà còn làm khổ tôi, dằn vặt tôi không phút nào yên. Tuy giận Vũ Nương thất tiết nhưng khi nàng tự vẫn, tôi cảm thấy lòng đau nhói. Tôi cố vớt thây nàng để chôn nhưng tìm mãi không được. Một đêm, tôi ngồi buồn bã trước ngọn đèn khuya. Chợt đứa con trại bật thốt : “ Cha Đản lại đến kia kìa ! ”, rồi chỉ tay vào bóng tôi in trên vách : “ Đây này ! ”. Tôi ngỡ ngàng và hiểu ra tổng thể. Thì ra, ngày thường lúc tôi vắng nhà, Vũ Nương hay trỏ bóng mình trên tường đùa con và báo đó là cha Đản. Tôi đồng cảm nỗi oan động trời của vợ và trách mình sao quá nhẫn tâm, nhưng mọi chuyện trót đã qua rồi, không làm thế nào đổi khác được nữa …
Câu chuyện của tôi, những sai lầm đáng tiếc của tôi là có thật. Tôi đã đánh mất niềm hạnh phúc của mình. Kể ra câu truyện đau lòng này, tôi chỉ muốn mọi người đừng xử sự nông nổi, cả giận mất khôn như tôi. Hãy tin yêu con người, thực lòng yêu thương người thân trong gia đình để mái ấm gia đình không rơi vào những thảm kịch đau đớn .

Source: https://tbdn.com.vn
Category: Văn học

Viết một bình luận

Câu hỏi mới