Giới thiệu chung về nhân vật Sơn trong văn bản Gió lạnh đầu mùa: xuất thân, ngoại hình, đặt nhân vật vào trong thời gian, khô

Giới thiệu chung về nhân vật Sơn trong văn bản Gió lạnh đầu mùa: xuất thân, ngoại hình, đặt nhân vật vào trong thời gian, không gian cụ thể nào?

1 bình luận về “Giới thiệu chung về nhân vật Sơn trong văn bản Gió lạnh đầu mùa: xuất thân, ngoại hình, đặt nhân vật vào trong thời gian, khô”

  1. Trong truyện ngắn Gió lạnh đầu mùa của nhà văn Thạch lam, tôi cảm thấy ấn tượng nhất với nhân vật Sơn. Đó là một cậu bé hòa đồng và thân thiện. Nếu mấy đứa em họ của Sơn đều “kiêu kì và khinh khỉnh” với bọn trẻ con ở khu chợ thì Sơn và chị Lan vẫn thân mật chơi đùa cùng. Đặc biệt nhất, khi thấy Hiên – một cô bạn có gia cảnh nghèo khó, Sơn đã nghĩ đến việc đem chiếc áo bông cũ của em Duyên cho Hiên mặc. Điều đó thể hiện Sơn là một cậu bé biết quan tâm, chia sẻ với bạn bè. Qua nhân vật Sơn, nhà văn Thạch Lam đã đem đến cho bạn đọc bài học ý nghĩa về tấm lòng nhân ái.
    Câu văn miêu tả ý nghĩ của Sơn khi nghe mẹ và bà vú trò chuyện về chiếc áo của Duyên; khi Sơn nhớ ra cuộc sống nghèo khổ của mẹ con Hiên: Mẹ Sơn nhắc đến làm Sơn nhớ em, cảm động và thương em quá. Sơn thấy mẹ rơm rớm nước mắt. Một ý nghĩ thoáng qua, Sơn lại gần chị thì thầm: Hãy là chúng ta mang cho nó cái áo bông cũ chị ạ. Sơn đứng lặng yên, tự dưng trong lòng thấy ám áp, vui vui.
    Dù cậu bé Sơn còn rất nhỏ, ngây thơ, được mẹ yêu thương, chiều chuộng nhưng em không khóc và cũng chẳng vòi vĩnh bao giờ. Sơn là một em bé rất giàu tình cảm khi nhớ và thương về em Duyên. Sơn còn là một em bé sống với bạn bè rất có tình người. Trái với mấy đứa em họ của Sơn thì ‘kiêu kì và khinh khỉnh’ với các bạn, trái lại Sơn và chị Lan rất chan hòa với chúng. Tình thương và sự quan tâm của Sơn dành cho bạn còn được thể hiện bằng những cử chỉ, hành động cụ thể. Thấy Hiên – đứa con gái hàng xóm, bạn chơi với Lan và Duyên ‘co ro đứng bên cột quán’, chỉ mặc có ‘manh áo rách tả tơi hở cả lưng và tay’, chị Lan gọi ‘nó cũng không đến… Nghe cái Hiên ‘bịu xịu’ nói với chị Lan là ‘hết áo rồi, chỉ còn cái áo này’, bấy giờ Sơn mới chợt nhớ ra ‘mẹ cái Hiên rất nghèo, chỉ có nghề mò cua bắt ốc thì lấy đâu ra tiền mà sắm áo cho con nữa’.
    Sơn thấy ‘động lòng thương’ bạn và có một ‘ý nghĩ tốt thoảng qua’… Em đã nói thầm với chị Lan về lấy chiếc áo bông cũ của em Duyên đem cho cái Hiên mặc khi gió lạnh đầu mùa đã thổi về. Sơn thấy lòng mình ‘ấm áp vui vui’ khi đứng lặng yên chờ chị Lan chạy về lấy áo. Hành động ấy không phải là một sự bố thí ban ơn, mà là một nghĩa cử cao đẹp san sẻ tình thương đồng loại ‘lá lành đùm lá rách’ đã có từ một em bé được giáo dục, dạy dỗ tốt. Tấm lòng của Sơn đối với bạn nhỏ rất chân thành. Tình cảm nhường cơm sẻ áo cho bạn rất mãnh liệt! Mặc dù đó là chiếc áo bông của em Duyên, kỉ vật thiêng liêng của mẹ, mặc dù sau đó mẹ cái Hiên đã đem áo đến trả cho mẹ Sơn, nhưng nhờ thế mà mẹ em đã biết cảnh ngộ mẹ cái Hiên, cho mẹ cái Hiên vay năm hào đem về mua áo cho con.
    Tình yêu thương chân thành, xuất phát từ những suy nghĩ trong sáng, ngây thơ của một tâm hồn non nớt đã khiến Sơn nảy ra ý nghĩ và bàn với chị Lan về nhà lấy áo bông cũ của Duyên đem cho Hiên. Trong niềm vui khi mình vừa làm được việc thiện, “Sơn đứng lặng yên đợi, trong lòng tự nhiên thấy ấm áp vui vui”. Đó là ngọn lửa của lòng nhân ái trong sáng, là tình cảm “thương người như thể thương thân”. Thật khéo léo, nhà văn khắc họa tâm trạng phơi phới niềm vui cứ lan toả thấm sâu dần, nó xua đi nỗi lạnh lẽo của gió lạnh đầu mùa không biết tự lúc nào không hay.

    Trả lời

Viết một bình luận

Câu hỏi mới