liệt kê các sự việc, chi tiết liên quan đến người đàn bà hàng chài trong truyện Chiếc thuyền ngoài xa

liệt kê các sự việc, chi tiết liên quan đến người đàn bà hàng chài trong truyện Chiếc thuyền ngoài xa

1 bình luận về “liệt kê các sự việc, chi tiết liên quan đến người đàn bà hàng chài trong truyện Chiếc thuyền ngoài xa”

  1. Ngoại hình: Người đàn bà trạc ngoài bốn mươi, một thân hình quen thuộc của đàn bà vùng biển, cao lớn với những đường nét thô kệch. Mụ rỗ mặt. Khuôn mặt mệt mỏi sau một đêm thức trắng kéo lưới, tái ngắt và dường như đang buồn ngủ.  tấm lưng áo bạc phếch và rách rưới, nửa thân dưới ướt sũng 
    Người đàn bà đứng lại, ngước mắt nhìn ra ngoài mặt phá nước chỗ chiếc thuyền đậu một thoáng, rồi đưa một cánh tay lên có lẽ định gãi hay sửa lại mái tóc nhưng rồi lại buông thõng xuống, đưa cặp mắt nhìn xuống chân.
    Người đàn bà với một vẻ cam chịu đầy nhẫn nhục, không hề kêu một tiếng, không chống trả, cũng không tìm cách chạy trốn khi bị người đàn ông đánh.
    Thấy đứa con bị đánh: Người đàn bà dường như lúc này mới cảm thấy đau đớn – vừa đau đớn vừa vô cùng xấu hổ, nhục nhã gọi tên con.
    Miệng mếu máo gọi, người đàn bà ngồi xệp xuống trước mặt thằng bé, ôm chầm lấy nó rồi lại buông ra, chắp tay vái lấy vái để, rồi lại ôm chầm lấy. 
    Đến tòa án huyện:
    + Người đàn bà chỉ quen sống giữa mặt nước vừa đặt chân vào trong gian phòng đầy bàn ghế và giấy má liền tìm đến một góc tường để ngồi. Đẩu phải nói đến lượt thứ hai, mụ mới dám rón rén đến ngồi ghé vào mép chiếc ghế và cố thu người lại, cúi mặt xuống trước câu hỏi của Đẩu,  chắp tay lại vái lia lịa: :Con lạy quý toà…”
    Mụ nhấp nhổm xoay mình trên chiếc ghế như bị kiến đốt khi thấy Phùng xuất hiện.
    Cảm ơn Phùng và Đẩu, trình bày gọn gàng chuyện của bản thân. Người đàn bà đã mất hết cái vẻ ngoài khúm núm, sợ sệt. Điệu bộ khác, ngôn ngữ khác. Mụ đưa cặp mắt đầy vẻ mệt mỏi nhìn ra ngoài bờ phá bên kia con đường chính của phố huyện ở đấy, thiếu nữ mặc áo tím vẫn ngồi đợi mụ trên chiếc mủng.
    Người đàn bà kể về cuộc đời đau khổ, bất hạn của bản thân: Từ nhỏ tuổi tôi đã là một đứa con gái xấu, lại rỗ mặt, sau một bận lên đậu mùa. Hồi bấy giờ nhà tôi còn khá giả, nhà tôi được ở trong cái phố này. Cũng vì xấu, trong phố không ai lấy, tôi có mang với một anh con trai một nhà hàng chài giữa phá hay đến nhà tôi mua bả về đan lưới. Lão chồng tôi khi ấy là một anh con trai cục tính nhưng hiền lành lắm, không bao giờ đánh đập tôi.
    Người đàn bà nhận lỗi về mình: Giá tôi đẻ ít đi, hoặc chúng tôi sắm được một chiếc thuyền rộng hơn. Bất kể lúc nào thấy khổ quá là lão xách tôi ra đánh, cũng như đàn ông thuyền khác uống rượu… Giá mà lão uống rượu… thì tôi còn đỡ khổ… Sau này con cái lớn lên, tôi mới xin được với lão… đưa tôi lên bờ mà đánh…

    Trả lời

Viết một bình luận

Câu hỏi mới