Tả ông ngoại của em có dùng biện pháp so sánh ( khoảng 2 trang giấy )

Tả ông ngoại của em có dùng biện pháp so sánh ( khoảng 2 trang giấy )

2 bình luận về “Tả ông ngoại của em có dùng biện pháp so sánh ( khoảng 2 trang giấy )”

  1. Bài làm
    Trong gia đình, người em yêu quý nhất chính là ông ngoại. Ông ngoại không những là ông, là thầy mà còn là người bạn thân nhất của em.
    Ông năm nay đã ngoài sáu mươi tuổi. Dù đã cao tuổi những ông rất khỏe vì sáng nào ông cũng đi tập thể dục đều đặn. Ông còn đi bơi vào cuối tuần với gia đình em dù ông không còn bơi nhiều được. Vì ông nói đi bơi rất có lợi cho sự phát triển của chúng em. Tóc ông nay đã bạc trắng, trắng như mây trên trời. Cùng màu trắng đó là chùm râu dài dài dưới cằm mà em đặc biệt thích thú. Em rất thích sà vào lòng ông và vuốt vuốt chùm râu trắng ấy. Có lần, em nghịch ngợm nói: “sao ông không đi nhuộm râu thành màu đen? Chắc lúc đó giống râu bắp lắm ông nhỉ?”. Ông và cháu cười sằng sặc muốn vỡ bụng rồi còn tưởng tượng ra ông biến thành quả bắp. Nghĩ lại, bây giờ em vẫn còn buồn cười.
    Ông ngoại có làn da nhăn nheo vì tuổi già. Làn da ấy có chỗ lẩm chổm màu nâu. Ông nói với em đó là hậu quả của tuổi già lão hóa và một phần vì thời thanh niên ông ra nắng nhiều quá. Ông ngoại thương em lắm, hay bênh em lúc em bị la mắng những cũng lại ngọt ngào dạy dỗ em những điều hay lẽ phải. Ông rất hay kể chuyện cho em nghe. Nhất là những câu chuyện thời trai trẻ lam lũ với nghề thợ xây của ông. Nó làm em dần chìm vào giấc ngủ nhanh chóng. Ông có cái mũi cao rất tây thu hút mọi ánh nhìn. Bởi thế, mẹ em thường nói rằng ông ngoại rất đẹp lão.
    Mời bạn tham khảo ạ

    Trả lời
  2. Ông của tôi là một người cán bộ Đảng. Ông đã mất khi tôi còn chưa có mặt trên cuộc đời này nhưng tôi được nghe mọi người kể lại rất nhiều. Chính vì thế dù chưa một lần được nhìn thấy ông một lần nhưng mỗi khi nhắc đến ông của mình tôi luôn cảm thấy và tự hào.
    Mỗi buổi tối trước khi đi ngủ, cả nhà lại ngồi quây quần bên nhau, tôi thường đề nghị bố hoặc bà mình kể về ông nội. Bà nói ngày trước khi ông bà mới lấy nhau, ông rất đẹp. Ông có một nét đẹp hiền hậu mà ngay từ lần đầu tiên nhiên bà đã ưng thuận theo ông rồi. Bà nói ngày xưa làm gì có yêu đương gì, dựng vở gả chồng là chuyện của cha mẹ, họ đặt đâu thì con cái phải ngồi ở đó, cấm có được cãi lời. Bà rất may mắn khi gặp được ông nội, hai người kết hôn từ năm mười bốn tuổi đến năm mười tám tuổi mới về ở với nhau.
    Thời đó đang chuẩn bị bước vào thời kì dẹp hết quân Mỹ trên đất nước và bắt tay vào xây dựng đất nước. Ông ở nhà với bà rất ít vì ông bận việc cơ quan, ông luôn phải đi công tác xa nhà. Việc nhà ông cũng không thạo bằng ba, gia cảnh thì những bảy người con một mình bà ở nhà lo lắng nuôi nấng. Ông tôi thì yếu, làm việc nhà không được mấy là mỏi là đau nên bà nhiều lần bực tức nói ông thậm tệ. Thế nhưng ông cũng chỉ cười hề hề cho qua bởi ông biết bà vất vả lắm nên lúc tức bà nói vậy thôi.
    Những lần đi công tác xa về ông lại mang về cho các con của mình vài gói bánh. Thời ấy mà có gói bánh ăn là cũng sang lắm rồi, nhà người ta còn phải ăn cơm độn ngô, độn sắn nhưng nhà tôi nhờ có ông mà bố tôi và các bác được ăn cơm trắng. Bố tôi cũng kể lại rằng ngày bố con nhỏ bố được ông đưa ra Hà Nội chơi. Ở cơ quan của ông ai cũng quý ông, cơ quan tặng ông hai miếng đất tại Hà Nội để mai này xây dựng nhà cửa nhưng ông tôi vốn là người liêm khiết cho nên ông đã từ chối. Ông luôn luôn làm đúng trách nhiệm và bổn phận của mình với nhà nước và Đảng.
    Nhiều khi ông đi xa, ăn một vài thứ quả ngon ông lại xin giống về trồng. Cho đến tận bây giờ cây mít mà ông mang về trồng vẫn còn đó, mỗi năm độ hè cây cho biết bao nhiêu là quả. Ăn những múi mít mật ngọt bùi, thơm nức tôi luôn mường tượng hình ảnh trìu mền hiền dịu của ông. Lần nào cây mít ra quả bà cũng chia đều những quả ngon nhất to nhất cho các cô các bác trong nhà. Đó là món quà của ông dành cho tất cả những đứa con của mình. Mỗi lần ngắm nhìn bức chân dung của ông tôi luôn luôn có một ước muốn ông còn sống để tôi có thể ngắm nhìn và yêu thương vị Đảng viên gương mẫu năm nào.
    Đối với tôi, dù người ông ấy chưa một lần tôi được nhìn thấy, chưa một lần chạm tay, chưa một lần được ông ôm vào lòng nhưng tôi rất hạnh phúc vì có một người ông như vậy. Cuộc đời ông tuy ngắn nhưng ông đã để lại cho đất nước, cho gia đình biết bao nhiêu thứ quý giá.

    Trả lời

Viết một bình luận

Câu hỏi mới