Bài 7: Nghĩ về nơi dòng sông chảy ra biển, trong bài Cửa sông, nhà thơ Quang Huy viết: Dù giáp mặt cùng biển rộng Cửa sông ch

Bài 7: Nghĩ về nơi dòng sông chảy ra biển, trong bài Cửa sông, nhà thơ Quang Huy viết:
Dù giáp mặt cùng biển rộng
Cửa sông chẳng dứt cội nguồn
Lá xanh mỗi lần trôi xuống
Bỗng… nhớ một vùng núi non
(Cửa sông Quang Huy)
a) khổ thơ trên gợi cho em liên tưởng về thành ngữ, tục ngữ nào?
b) em hãy chỉ ra những hình ảnh nhân hóa được tác giả sử dụng trong khổ thơ trên và ý nghĩa của hình ảnh đó?
Bài 8: viết 1 số câu vào dấu chấm (…) để hoàn chỉnh đoạn văn sau:
Chiều dường như bắt đầu buông xuống, nắng nhạt dần (…). Cuối cùng bóng tối cũng hiện ra, bao trùm khắp vũ trụ.

2 bình luận về “Bài 7: Nghĩ về nơi dòng sông chảy ra biển, trong bài Cửa sông, nhà thơ Quang Huy viết: Dù giáp mặt cùng biển rộng Cửa sông ch”

  1. Bài 7:
    a) Khổ thơ trên gợi cho em liên tưởng đến câu thành ngữ, tục ngữ: “Uống nước nhớ nguồn”
    b) Hình ảnh nhân hóa được tác giả sử dụng trong khổ thơ:
    – Chẳng dứt cội nguồn
    – Nhớ một vùng núi non
    => Ý nghĩa: Làm cho câu thơ thêm phần sinh động, gợi cảm; giúp sự vật trở nên có hồn và gần gũi với con người hơn. Qua đó là lời nhắc nhở, răn dạy sâu sắc dành cho mỗi con người về việc sống thủy chung, nghĩa tình và luôn nhớ về nguồn cội tổ tiên ở đời.
    Bài 8: Chiều dường như bắt đầu buông xuống, nắng nhạt dần. (Những áng mây bắt đầu chuyển sang màu vàng, pha chút sắc đỏ. Có lẽ, sau một buổi trưa oi bức đến ngột thở thì bây giờ, không khí có đôi chút dễ chịu và thoải mái hơn. Mẹ vẫn thường bảo: “Ông trời thương các cô bác nông dân phải vất vả lam lũ ngoài đồng đó, con ạ!”. Trên con đường đất quanh co, thoáng thấy bóng dáng mấy đứa trẻ dong trâu về, khuôn mặt đứa nào đứa nấy cũng hớn hở. Chắc chúng lại mò được một mớ cua, mớ hến, rồi rủ nhau ra sông tắm mát, nghịch nước như mọi ngày. Ánh nắng cứ thế nhạt dần, nhạt dần, rồi tắt hẳn.) Cuối cùng bóng tối cũng hiện ra, bao trùm khắp vũ trụ.

    Trả lời
  2. Bài 7: 
    a. Uống nước nhớ nguồn
    Ăn quả nhớ kẻ trồng cây
    b. NHân hóa: Cửa sông chẳng dứt cội nguồn/ Lá xanh mỗi lần trôi xuống Bỗng… nhớ một vùng núi non
    -> Khiến hình ảnh thơ sinh động, gần gũi, gợi hình gợi cảm, dễ đi vào lòng bạn đọc.
    Bài 8:
    Chiều dường như bắt đầu buông xuống, nắng nhạt dần. Mọi thứ dường như trở nên hối hả hơn sau một ngày dài. Mọi người đang tấp nập ra về, từng dòng xe chen nhau trên đường phố. Trên đường, những bóng đèn điện đã được bật sáng, lung linh một góc đường. Cuối cùng bóng tối cũng hiện ra, bao trùm khắp vũ trụ.

    Trả lời

Viết một bình luận

Câu hỏi mới