hãy kể lại một câu chuyện mà mình nhớ mãi trong thời kỳ ấu thơ

hãy kể lại một câu chuyện mà mình nhớ mãi trong thời kỳ ấu thơ

2 bình luận về “hãy kể lại một câu chuyện mà mình nhớ mãi trong thời kỳ ấu thơ”

  1. Tự làm : 
    Cuộc đời của mỗi người có biết bao kỉ niệm đẹp. Có lẽ, về tình cảm dưới mái ấm gia đình, nơi để mỗi tối ta quây quần tụ họp và dành cho nhau những lời nói yêu thương quan tâm đến nhau hay một tình bạn đẹp mà mỗi khi buồn vui sẽ có người san sẻ và luôn đối sử tốt với bạn kể cả khi bạn gặp khó khăn, hoạn nạn một chỗ dựa tinh thần vững chắc tuyệt vời,..Những kỷ niệm ấy thật thiêng liêng cao đẹp. Nhưng ấn tượng sâu đậm mà dù thời gian có chảy trôi thì tôi vẫn sẽ ghi nhớ mãi trong tim , đó là những kỷ niệm hồi học ở trường tiểu học.
    Ngôi trường của tôi không phải là một ngôi trường với cơ sở vật chất hiện đại như thành phố. Tôi sống ở nông thôn một nơi mộc mạc, giản dị thân thuộc và thân thuộc đối với tôi.  Một ngôi trường như mang lại cho tôi biết bao nhiêu kỷ niệm ngọt ngào của tuổi học trò mơ mộng. Ngày tôi bắt đầu học lớp một, ngôi trường đó là một nơi lạ lẫm.  Khi lần đầu bước vào lớp, bộ bàn ghế nhỏ nhắn xinh xinh, những đồ dụng cụ học tập đều rất tươm tất và sạch sẽ. Cô giáo hiền hậu, giới thiệu và làm quen với cả lớp. Cô dạy tôi nắn nót từng chữ, đôi tay của cô mền mại, dịu dàng nắm lấy bàn tay tôi để rèn chữ. Bàn tay cô ấm áp làm sao, tôi vẫn nhớ mùi hương hoa nhài thoang thoảng trên mái tóc óng ả của cô. Mỗi tiết học cô dạy cho chúng tôi đều là những kiến thức bổ ích , là hành trang vững chắc để tôi bước vào đời.  Tôi thích nhất là những giờ âm nhạc đầy thú vị, chúng tôi được múa hát, được thỏa sức sáng tạo những điệu nhảy mà mình mong muốn. Những giờ đó, tôi như bộc lộ năng lực múa hát của mình và đồng thời còn giải tỏa căng thẳng, mệt nhọc sau những giờ học . Thời gian trôi qua mau, kỷ niệm dưới mái trường tiểu học dấu yêu mỗi lúc mỗi nhiều. Tôi còn nhớ mãi những lúc ra chơi đầy náo nhiệt , tôi cùng đám bạn rủ nhau chơi những trò chơi rất vui. Nào là đuổi bắt, nhảy dây, chơi đá cầu nhưng ấn tượng sâu nhất đối với tôi đó là trò chơi bịt mắt bắt dê. Vẫn như mọi hôm vào giờ ra chơi, chúng tôi lại rủ đám bạn trong lớp cùng nhau chơi. Vì đông quá, chúng tôi chia nhau ra để chơi oẳn tù tì xem ai bắt. Và rất tiếc “số nhọ” này cuối cùng đã “vào tay” Nam. Mai dùng khăn quàng của mình để bịt mắt Nam lại.  Các bạn chạy xoay vòng cậu ta, lúc này Nam không thấy gì cả, chỉ tóm bừa nên chúng tôi chạy tán loạn và cố gắng không phát ra tiếng động. Bất ngờ thay, Nam đã bắt được một người. Nam sờ đầu cho đến tóc và khẳng định là Lan vì trong lớp tôi chỉ có Lan cuộc tóc tít hai bên. Nam bỏ khăn ra và ngớ người khi biết hóa ra đó là bạn lớp khác. Lúc này hai người đều đỏ mặt còn các bạn lớp tôi thì bật cười. Bỗng dưng có một tiếng nói từ xa vọng lại : “Cho tôi chơi với!” Thì ra, xa xa kia đó là Minh , người bạn hay đùa nhất và cũng là người hài hước nhất lớp tôi. Bạn ấy từ trong lớp chạy ra và xung phong bắt. Mai bịt mắt Minh lại và đám bạn bắt đầu chạy tán loạn.  Thành đứng giữa sân quơ tay bừa nhưng lại chẳng thấy gì cả. Hình như bạn ấy nghe tiếng bước chân của ai đó nên chạy tới thật nhanh. Hiền thấy thế, nhanh như cắt liền chạy qua phía cây thông và dừng chân lại, đứng nép một bên. Minh nhào tới bắt, nhưng ai ngờ đâu bạn ấy bắt trúng cây thông bên cạnh, xém xí nữa là u đầu. Cả lớp cười lăn lộn, Minh nghe thấy thế mở bịt mắt rồi cũng ôm mặt cười. Tiếng trống tùng tùng báo hiệu giờ học đã đến, các bạn nhanh chân xếp hàng vào lớp để bắt đầu cho một tiết học mới. Đó là một kỷ niệm êm đẹp nhất với tôi dưới mái trường tiểu học.
    Thời gian trôi qua nhanh thật, mới đó mà tôi đã học cấp II nhưng những kỷ niệm trong sáng, hồn nhiên của tuổi học trò tôi vẫn nhớ. Nhớ đến để thấy rằng thời tiểu học đẹp đẽ làm sao. Đó sẽ là kỷ niệm trong suốt những năm tháng ngồi trên ghế nhà trường mà tôi sẽ nhớ mãi.

    Trả lời
  2. Mái trường Tiểu học là nơi em đã có nhiều kỉ niệm bên thầy cô và bạn bè. Tất cả đã trở thành hành trang vô cùng quý giá cho em trong cuộc sống. Và kỉ niệm sâu sắc nhất đối với em là về buổi học đầu tiên dưới mái trường Tiểu học.
    Buổi sáng hôm ấy, em thức dậy thật sớm. Sau khi chuẩn bị xong, em được mẹ đưa đến trường. Trên đường đi, em cảm thấy vừa háo hức, vừa hồi hộp. Khoảng mười lăm phút sau, em đã đến trường. Hiện ra trước mắt em là ngôi trường Tiểu học thân yêu.
    Ngôi trường đã được xây dựng khá lâu, nhưng vẫn còn rất khang trang. Cổng trường được sơn màu đỏ tươi. Phía trên có một tấm biển ghi: “Trường Tiểu học Bình Minh”. Bên trong trường có ba dãy nhà. Mỗi dãy có ba tầng, được sơn màu vàng. Trong các phòng học có đầy đủ bàn ghế, quạt trần, bảng đen. Mỗi phòng có một cửa ra vào và hai cửa sổ. Phía sau dãy nhà hiệu bộ là sân bóng và nhà thể chất. Từ cổng trường đi vào bên trái là nhà để xe. Em cảm thấy ngôi trường của mình thật đẹp.
    Mẹ gửi xe máy ở nhà xe, rồi dắt em vào trong trường. Trên sân trường có rất nhiều học sinh và phụ huynh. Em bắt đầu cảm thấy lo lắng, hồi hộp hơn. Nhưng mẹ đã động viên, giúp em tự tin hơn. Mẹ đưa em đến phòng học số 10. Cô giáo đã đứng chờ ở cửa lớp, đón em bằng một nụ cười dịu dàng. Em lo lắng nép sau lưng mẹ. Nhưng mẹ đã động viên em. Em bước vào lớp cùng cô giáo. Khá nhiều bạn học sinh đã đến. Khuôn mặt của bạn nào cũng lo lắng và bỡ ngỡ. Cô giáo đưa em dãy bàn thứ hai. Em ngồi cạnh một bạn nữ khá xinh xắn.
    Tiết học đầu tiên, chúng em được làm quen với cô giáo. Tên của cô là Minh Thùy. Cô rất xinh đẹp và dịu dàng. Giọng nói của cô thật ấm áp. Nhưng em ấn tượng nhất là ánh mặt của cô. Ánh mắt luôn nhìn chúng em đầy yêu thương, trìu mến. Tiếp đến, cô giáo yêu cầu từng bạn đứng lên và giới thiệu về bản thân. Tuy còn bỡ ngỡ, nhưng tất cả đều đã hoàn thành phần giới thiệu của mình. Em ấn tượng nhất với bạn gái ngồi bên cạnh. Bạn tên là Nguyễn Anh Thư. Bạn có một giọng nói đặc biệt. Em cảm thấy bạn rất tự tin. Tiết học tiếp theo, chúng em được học về bảng chữ cái. Buổi học diễn ra sôi nổi, thú vị. Em đã học được nhiều kiến thức bổ ích. Đến trưa, mẹ đón em về nhà. Trên đường đi, em đã kể cho mẹ nghe về buổi học đầu tiên.
    Kỉ niệm về ngày đầu tiên đi học thật đẹp đẽ. Em sẽ coi đây là một hành trang quan trọng trong cuộc đời của bản thân, để từ đó vững tin bước đi trên con đường phía trước.
    #vừa mình  học luôn
    # maiphuonglinh

    Trả lời

Viết một bình luận