kể lại kỉ niệm của em với chiếc đồng hồ báo thức

kể lại kỉ niệm của em với chiếc đồng hồ báo thức

2 bình luận về “kể lại kỉ niệm của em với chiếc đồng hồ báo thức”

  1. Món quà sinh nhật mà em thích nhất đó chính là chiếc đồng hồ báo thức. Chiếc đồng hồ báo thức này em được bố tặng vào dịp sinh nhật tám tuổi của em. Đó là món quà sinh nhật mà em trân trọng và nâng niu nhất. Em thực sự rất thích chiếc đồng hồ báo thức này!
    Em coi chiếc đồng hồ báo thức này giống như người bạn thân thiết, thậm chí còn như là món quà vô giá của mình. Bởi nó là món quà sinh nhật kèm theo lời chúc, lời nhắn nhủ, gửi gắm của bố vào cho em. Bố mong em với chiếc đồng hồ này sẽ trở nên tự lập hơn, trưởng thành hơn và có khả năng làm chủ được thời gian của mình không còn phụ thuộc, ỷ lại quá nhiều vào những người xung quanh.
    Bởi thời gian là vô cùng quý giá, mỗi sáng sớm hãy nghe tiếng đồng hồ báo thức vang lên mà thức dậy thật sớm để chuẩn bị cho một ngày mới tràn đầy năng lượng với công việc học tập và mọi việc trong cuộc sống. Vì vậy, em càng thêm trân trọng chiếc đồng hồ này hơn.
    Chiếc đồng hồ báo thức này mới thật đẹp làm sao! Thiết kế của chiếc đồng hồ không quá cầu kỳ, phức tạp mà chỉ đơn giản thôi nhưng vẫn rất đẹp. Đồng hồ được trang trí bởi những họa tiết vô cùng dễ thương. Là hình của một chú gấu làm họa tiết chính, xung quanh là hình ảnh của một khu rừng trông vô cùng tươi mới.
    Chiếc đồng hồ có màu xanh lá cây, tượng trưng cho hy vọng và những điều tốt đẹp. Chiếc đồng hồ báo thức hoạt động rất tốt và nhanh nhẹn. Sau khi em đã hẹn giờ thì sáng hôm sau, theo giờ giấc đã được cài đặt nó sẽ réo lên thật to gọi em thức dậy. Từ ngày có chiếc đồng hồ báo thức này em không còn đi học muộn hay phải để mẹ gọi nữa.
    Em thực sự rất yêu quý, trân trọng và nâng niu chiếc đồng hồ báo thức này. Em sẽ trân trọng và giữ gìn nó thật tốt để nó mãi là người bạn tốt, có ích trong suốt cuộc đời của em.

    Trả lời
  2. Giờ thì chẳng còn mấy ai dùng chiếc đồng hồ con cua như của tôi để báo thức. Ấy vậy mà tôi vẫn quý nó vô cùng. Tôi đặt nó cẩn thận vào trong chiếc tủ kính nơi phòng khách. Thỉnh thoảng ngắm nhìn nó, trong tôi lại hiện về biết bao kỷ niệm thật đẹp: những tháng ngày trẻ dại bắt cua chơi, những tháng năm miệt mài bên đèn sách.

    Một ngày làm việc mệt nhoài, tôi gieo mình và ngủ thiếp đi trên tấm đệm lúc nào chẳng hay. Rồi bỗng đâu reng…reng…reng… Tiếng chuông đồng hồ báo thức từ chiếc điện thoại di động của tôi vang lên inh ỏi từng hồi. Tôi từ từ hé mở đôi mắt nặng trĩu. Trong tôi hiện hữu một cảm giác mơ hồ thật lạ như hồi mình còn học cấp ba.

    Ngày ấy, không phải ai cũng dễ dàng có được một chiếc điện thoại di động như bây giờ. Nhất là những đứa học trò quê nghèo như chúng tôi, điều đó lại càng trở nên xa vời. Chúng tôi thức dậy bằng tiếng gọi của ba mẹ, tiếng gà kêu, lợn réo vào mỗi buổi sáng. Đứa nào có được một chiếc đồng hồ báo thức nho nhỏ đặt ở bàn học hay đầu giường thì đã cảm thấy hạnh phúc lắm rồi!

    Mãi tới năm cuối cấp ba, tôi mới được bố mua tặng cho một chiếc đồng hồ báo thức. Dù lúc đó đã lớn tồng ngồng thế nhưng tôi vẫn mừng quýnh như một đứa trẻ. Đó là chiếc đồng hồ hình con cua, chỉ to bằng cái bàn tay, màu vàng chanh trông thật bắt mắt. Ba cây kim chỉ giờ, chỉ phút và báo thức được phân biệt bởi kích thước và màu sắc khác nhau rất xinh xắn. Chúng được gắn cạnh nhau trên trục quay chính giữa đồng hồ như anh em một nhà.

    Tôi thích ngắm nhìn đôi mắt chú cua to tròn, ngộ nghĩnh ngự trên đỉnh chiếc đồng hồ cùng đôi càng to khỏe vòng lên phía trên chẳng khác nào đôi cánh tay của một chàng lực sĩ. Hình dáng chiếc đồng hồ như gọi về trong tôi niềm vui của tuổi thơ năm nào. Những ngày hè oi ả, bọn trẻ xóm tôi thường ra đồng bắt cua. Rồi mỗi đứa chọn cho mình một chú cua ưng ý, lấy dây chỉ cột vào một bên càng thi xem cua của ai chạy nhanh hơn trong niềm vui cổ vũ, reo hò khôn xiết.

    Chiếc đồng hồ báo thức hình con cua đã trở thành người bạn thân thiết của tôi suốt năm học lớp 12, nhất là những ngày ôn thi đại học. Nó làm thay công việc mẹ tôi vẫn làm trước đây vào mỗi buổi sáng: đó là đánh thức tôi dậy đúng giờ để học bài. Nó giúp tôi có được cảm giác yên tâm trước khi đi ngủ vì không phải lo mình sẽ ngủ nướng, thức dậy muộn. Một tuần, một tháng, rồi một năm. Thời gian thấm thoát trôi. Nhờ chiếc đồng hồ mà kế hoạch học tập của tôi được thực hiện thường xuyên, đều đặn. Những kiến thức từ thầy cô, sách vở dần dần được chuyển hóa thành kiến thức của bản thân. Tôi ngày càng cảm thấy tự tin, hào hứng trước kỳ thi cuối cấp sắp diễn ra.

    Những ngày cuối cấp ba ôn thi nước rút quả thật không thèm gì bằng thèm ngủ! Tôi còn nhớ, những ngày đó, tôi rất dị ứng với tiếng đồng hồ báo thức. Mỗi sáng sớm, nghe tiếng kêu reng reng của nó là tôi vội với tay tắt luôn rồi có khi lại tiếp tục ngủ vùi như chưa bao giờ được ngủ. Có hôm, đang ngủ thật say, bỗng nghe tiếng kêu chối tai của nó vang lên ngay đầu giường, tôi đã bực mình ném nó vào một góc tường lúc nào không hay. Khi tỉnh dậy, thấy nó nằm chỏng chơ, mặt mũi bị chầy xước trông thật tội nghiệp. Thấy vậy, tôi vội vàng nâng nó lên lau chùi cẩn thận rồi đặt ngay ngắn vào một góc học tập. Sau lần đó, trước khi đi ngủ, tôi thường hẹn giờ và đặt nó trên chiếc ghế ngồi cách xa tầm tay của tôi. Nhờ vậy mà người bạn thân thiết của tôi không sao và tôi vẫn có thể dậy sớm đều đặn để học bài.

    Nhớ lại ngày lên đường đi thi đại học, trong hành trang của tôi, ngoài vài bộ quần áo, mấy cuốn sách vở và một ít đồ dùng học tập còn là chiếc đồng hồ báo thức. Lúc này, chiếc đồng hồ thân thiết với tôi đến mức tôi tưởng nó như một thứ bùa hộ mệnh đem lại may mắn cho tôi trong kỳ thi mang tính bước ngoặt này. Trên đường đi, thỉnh thoảng tôi lại lục tìm trong ba lô xem còn nó hay không.

    Những ngày đi thi, nhờ nó mà trong tôi dịu đi nỗi nhớ nhà hay tâm trạng trống trải, chơi vơi của một cậu học trò tỉnh lẻ lần đầu tiên xa quê. Nó vẫn kiên trì đồng hành cùng tôi học bài mỗi sáng, nhắc nhở tôi thức dậy đúng giờ để kịp chuẩn bị đến điểm thi. Nhờ có nó mà tôi đã thực hiện một kỳ thi với kết quả như mong muốn. Và rồi chẳng bao lâu sau đó, chiếc đồng hồ lại cùng tôi bước chân vào giảng đường đại học rộng mở.

    Giờ thì chẳng còn mấy ai dùng chiếc đồng hồ con cua như của tôi để báo thức. Ấy vậy mà tôi vẫn quý nó vô cùng. Tôi đặt nó cẩn thận vào trong chiếc tủ kính nơi phòng khách. Thỉnh thoảng ngắm nhìn nó, trong tôi lại hiện về biết bao kỷ niệm thật đẹp: những tháng ngày trẻ dại bắt cua chơi, những tháng năm miệt mài bên đèn sách…

    Trả lời

Viết một bình luận

Câu hỏi mới