kể về một kỉ niệm khó quên với tình bạn
-
#thvTình bạn là thứ thiêng liêng nhất đối với em, vào thời điểm này cách đây 2 năm trước là một kỉ niệm đáng nhớ nhất của em với nhỏ bạn.Chiều hôm đó, giữa thời tiết nóng nực em rủ Linh ra sông tắm.Dưới ánh nắng gay gắt chiếu xuống nhưng được che lấp bởi những cành cây.Vì thế nên em đã không khởi động mà lao ngay xuống sông.Còn Linh thì đứng trên khởi động mới xuống, Linh còn khuyên em hãy khởi động xong hãng xuống như em bỏ ngoài tai những lời nói đó.Một lúc sau, Linh cũng xuống, trong những lúc hăng say bơi lội bỗng em cảm thấy phần bắp chân bị cứng.Sau vài giây em chợt nhận ra mình đã bị chụt rút, chao ôi!Nó đau kinh khủng.Cơ thể em bắt đầu không giữ được thăng bằng nữa, tay cứ chới với mãi.May mắn rằng, Linh gần đó nhận ra được tình hình của em.Cô ấy vội bơi thật nhanh lại để cứu, vì thân hình rắn chắc, nhỏ nhắn nên quá trình cứu em không quá khó khăn.Xung quanh chẳng có ai vì mới 1h chiều.Thế nhưng, Linh vẫn cố gắng từng chút một kéo em lên bờ.Chỉ ít lâu sau, bọn em đã lên được bờ.Mặt Linh đỏ bừng lên, thở hổn hển vì mệt.Nhờ người bạn này mà em đã được cứu vớt khỏi tình hình nguy hiểm này.Cũng từ mấy hôm ấy, tình bạn của em và Linh càng trở nên thân thiết hơn nữa.
-
Tháng năm ấy tựa như một thước phi và đôi mắt của nàng Mona Lisa, nó vẫn luôn ở đó, vĩnh viễn sẽ không bao giờ bị tôi quên đi, nó sẽ mãi mãi nằm trong trái tim tôi, thứ kỉ niệm khó quên mà cả đời này tôi cũng không bao giờ quên đi được.Ngày ấy, khi những ánh nắng hạ còn miên man trên mái tóc của những người con gái mới xuân thì, thì chúng ta lại đang hí hoáy phía sau sân trường, sẵn sàng cùng nhau trốn học. Chỉ vì những ngày ôn thi cực khổ đã kết thúc, chỉ vì những giây phút mệt mỏi đã kết thúc, cả tớ và cậu, nắm tay nhau mà băng qua chiếc cổng trường. Đó có lẽ là lí do tại sao mà mỗi khi ai đó hỏi tớ đã trốn học bao giờ chưa, tớ chỉ cười chứ không đáp. Sau khi băng ra khỏi công trường được một cách mĩ mãn, tớ với cậu lại cắm đầu cắm cổ chạy vào nơi chúng ta hay ăn vặt yêu thích. Vào đó, gọi những món nhâm nhi đơn giản, ngồi hàn huyên những câu chuyện mà chúng ta vẫn hàn huyên. Chỉ là có gì đó khác biết, cả tớ và cậu đều biết điều đó, chỉ là mai thôi, bọn mình sẽ xa nhau, kết thúc năm học cấp 1 đầy mộng mơ và hoài bão. Tớ không nói gì, vẫn cầm que xiên và li nước, uống từng ngụm như muốn nói rằng đời này chúng ta mãi là bạn. Ngụm thứ nhất, chúc cho cậu đạt được điều mong muốn. Ngụm thứ hai, chúc cậu và tớ mãi mãi không xa lìa. Ngụm thứ ba, chúc cho cậu vẫn luôn giữ được điều cậu muốn. Và rồi, cả hai chúng ta nhìn nhau, cầm lấy que xiên, ngừng nói chuyện, và ôm chặt lấy nhau. Cứ thế, ngày hôm ấy đã trôi qua, nhưng nó vẫn ở mãi trong tim tớ.Có lẽ, kỉ niệm này đối với bất kì ai cũng vô cùng đơn giản và chán nhàm, nhưng đối với người nhạy cảm như tớ, nó là một kỉ niệm đẹp đẽ và khó quên, ít nhất tớ hiểu được rằng, tớ và cậu vẫn luôn sống hết mình vì nó, và cậu lẫn tớ, sẽ không quên kỉ niệm tuyệt vời ấy, kỉ niệm minh chứng cho tình bạn bất tử của chúng ta.