Kể một kỉ niệm khó quên về tình bạn . K chép mạng ạ . Viết dài một chút . Ai chép mạng e k đánh giá ạ
Kể một kỉ niệm khó quên về tình bạn . K chép mạng ạ . Viết dài một chút . Ai chép mạng e k đánh giá ạ
2 bình luận về “Kể một kỉ niệm khó quên về tình bạn . K chép mạng ạ . Viết dài một chút . Ai chép mạng e k đánh giá ạ”
Bài làm
Trong cái thời còn ngồi ghế nhà trường, hẳn ai cũng có một người bạn thân để trò chuyện, bầu bạn và chia sẻ niềm vui, để cùng nhau đi qua những cung bậc cảm xúc. […] là người bạn thân nhất của tôi, chúng tôi đã là bạn được […] năm từ hồi tụi tôi học lớp […], đi qua nhiêu buồn vui của thời gian, cùng nhau trải qua bao chuyện sóng gió của tuổi học trò nhưng có một chuyện mà tới giờ tôi và […] vẫn không thể nào quên.
Năm đó bọn tôi mới học 4, đã có một chuyện đã xảy ra làm chúng tôi nhớ đời. Hồi ấy, tôi rất hay qua nhà […] để cùng chơi, có lúc còn trốn ba mẹ đi chơi tới tối. Thành thử, tôi và […] rất hay bị mắng như cả 2 nào có nghe mà vẫn “Ngựa quen đường cũ” mãi thôi. Mà đúng “hảo huynh đệ” tôi bị mắng nhất quyết không khai […] ra còn […] thì cũng thế, nên ba mẹ 2 bên chẳng biết 2 đứa đi đâu sau mỗi lần tôi và […] là cà. Nhưng cái kim trong bọc có ngày lòi ra, và ngày ấy lại là ngầy vào đầu năm lớp 4.
Hôm ấy, như mọi khi tôi viện cớ qua nhà […] để học, chuẩn bị vào năm học mới rồi. Ba mẹ ai cũng thê, nghe là con mình đi học liền đồng ý ngay, ba mẹ tôi còn cao hứng dúi vào tay tôi tờ 50k. Tôi vui vẻ cầm tiền như cầm bằng khen phi xe tới nhà […] ngay, rồi 2 đứa rủ nhau vào tiệm Net.
Đáng buồn thay khi 2 đứa đang hăng say thì chủ tiệm tới chỗ bọn tôi, phát hiện ra tôi chú chủ tiệm liền hỏi:
-Ơ kìa, hôm nay rãnh rang có tiền hay gì mà vào đây?
Tôi ngu ngơ đáp:
-Cháu phải nói dối ba mẹ cháu đấy ạ.
Thế là hỏng! Tôi đâu có ngờ chú ấy là bạn bố tôi, thế là tôi hoang mang lo sợ khi thấy ba tôi ngay sau lưng. Ba hừ mũi, gằn giọng:
-2 đứa về ngay- Nói xong ông bỏ đi một mạch, tôi lấm lém nhìn […] rồi vội kéo nó ra về.
Về đến nhà, ba tôi lừ mắt nhìn 2 đứa tôi. Con/thằng […] lăp bắp:
-Chú, chú đừng nói với ba mẹ cháu nhau chú…- Tôi nghe giọng nó yêu nhớt lại.
-Haiz – ba tôi sau hồi im lặng lên tiếng- Chú không nói với ba mẹ cháu, ba cũng không phạt con, nhưng 2 đứa phải bảo ban nhau học hành chứ?
-Vâng- 2 đứa tôi đồng thanh.
Cuối cùng, chúng tôi hứa với nhau sẽ cố học, sẽ chỉ coi chuyện vừa qua là một cơn ác mộng. Tôi mong, đừng ai mắc phải sai lầm như tôi và […].
“Thời gian trôi qua nhanh. Chỉ còn lại những kỉ niệm…”. Thật vậy, bây giờ tôi đã trải qua hơn chục năm học nhưng mỗi lần lời bài hát ấy vang lên lòng tôi lại nâng nâng khó tả nhớ về những kỉ niệm của tôi và Lan năm chúng tôi học lớp 4.
Tôi và Lan là đôi bạn thân với nhau từ nhỏ vì nhà Lan gần nhà tôi. Có gì chúng tôi cũng chia ngọt sẻ bùi cho nhau như hai chị em gái vậy. Hằng ngày Lan thường sang gọi tôi đi học kể cả trời mưa lẫn trời nắng. Nhưng hôm nay trời mưa cũng như mọi khi thôi mà tôi ở nhà chờ mãi…chờ mãi đến gần bảy giờ mà vẫn không thấy Lan sang gọi mình đi học. Tôi liền nghĩ và nói thầm: “Hôm nay không đợi mình đi học thì hôm sau mình sẽ đi trước và không đợi bạn nữa đâu.” Nói xong tôi liền nhanh chóng chạy vội đến trường vì sợ vào lớp muộn. Trời mưa, nước tát vào mặt, đường bị trơn nên tôi bị vấp ngã bẩn hết quần áo. Đến lớp lại bị các bạn trong lớp trêu là con áo ộp nên tôi càng bực và giận bạn hơn. Nhìn xung quanh trong lớp cũng không thấy Lan tôi lại nghĩ bạn đang chơi với các bạn ngoài sân. Lúc này tôi càng giận hơn và dường như trong đầu tôi lúc này Lan không còn là bạn thân nữa.
Tùng…tùng…tùng ba tiếng trống vang lên báo hiệu giờ vào lớp, tất cả mọi người đã ngồi vào hết chỗ của mình chỉ còn chỗ Lan vắng. Một lúc sau cô bước vào lớp và nói: “ Hôm nay bạn Lan bị ốm nên xin phép cô nghỉ các em ạ.” Nghe cô nói lúc này tôi cảm thấy thương bạn và có lỗi với bạn vô cùng. Dường như giờ học hôm ấy tôi chẳng tiếp thu được gì. Cô bảo đọc thì đọc, cô bảo viết thì viết. Tôi chỉ mong sao tiết học hôm đấy trôi đi thật nhanh để còn chạy về thăm bạn. Nhưng không ngờ tiết học hôm đấy trôi đi lâu lắm chắc bởi vì tôi không chú ý nghe giảng. Thế rồi tiết học cũng kết thúc, tôi chạy nhanh về nhà bạn, rồi bước vào nhà thấy bạn đang nằm giường, người xanh xao, khuôn mặt bạn nhợt nhạt hẳn đi. Mới có một ngày mà trông bạn khác hẳn. Tôi đến bên bạn và nói: “ Cho mình xin lỗi bạn nhé”. Lan vừa nghẹn ngào vừa nói: “ Mình mới thật có lỗi với bạn. Mình đã không báo trước với bạn mình bị ốm nên không đi học được.” Thế rồi chúng tôi lại thương yêu và quý mến nhau như cũ. Và từ đó tình bạn của chúng tôi lại càng trở nên thắm thiết hơn.
2 bình luận về “Kể một kỉ niệm khó quên về tình bạn . K chép mạng ạ . Viết dài một chút . Ai chép mạng e k đánh giá ạ”