Tả một người lao động đang làm việc

Tả một người lao động đang làm việc

2 bình luận về “Tả một người lao động đang làm việc”

  1. Căn nhà nhỏ bé của ông tôi lúc nào cũng thơm mùi gỗ. Không gì thú vị hơn bằng được ngồi xem ông làm việc.
    Mỗi khi có dịp về quê chơi, tôi lại đến bên cạnh xem ông làm việc. Tôi chăm chú ngắm nhìn từng động tác của ông. Hai tay ông cầm cái bào. Đám vỏ bào mùn lên cứ y như những sợi bánh đa cua. Những sợi bánh đa cua lúc thì cong vồng, lúc thì xoăn xoăn, đợt thì màu trắng, đợt thì màu nâu rồi thì màu hồng ùn lên phía trước và nhẹ rơi xuống đất. Khi ông cưa, cái cưa ngoan ngoãn nghe sự điều khiển của ông. Tiếng lưỡi cưa kêu xoèn xoẹt nghe rất vui tai. Mùn cưa rắc nhẹ từng đống xôm xốp tựa như hoa sữa mùa thu rụng xuống sân trường. Bàn tay ông thật tài tình. Mảnh gỗ xù xì đã biến thành thanh gỗ vuông vắn, nhẵn bóng. Ông nheo mắt lại, đưa thanh gỗ lên sát mắt, ngắm nghía rồi lại đẽo, gọt. Ông còn sửa bàn, ghế, chuồng gà, chuồng lợn, cánh cửa hỏng cho bà con trong xóm, vì thế nên ai ai trong xóm cũng đều yêu quý ông. Lúc rảnh rỗi ông dạy tôi sửa chữa bàn ghế hỏng. Tôi đã biết dùng miếng gỗ mỏng để chêm lại cái ghế bị lỏng chân của bạn Hoàng ở lớp,bạn đã cảm ơn tôi rất nhiều.
    Bây giờ ở quê tôi còn rất rất ít người làm thợ mộc. Riêng ông tôi vẫn hàng ngày đẽo, gọt, sửa chữa đồ dùng cho mọi nhà. Tôi thấy vui và tự hào khi nghe mọi người trong xóm gọi ông một cách thân thương là “ông phó mộc”.

    Trả lời
  2. Hôm nay là ngày thầy thuốc Việt Nam làm em nhớ đến một người thầy thuốc – người đã trực tiếp chăm lo, săn sóc bệnh cho nội của em khi nội còn nằm điều trị tại bệnh viện Nguyễn Đình Chiểu.
    Người bác sĩ ấy 68 tuổi. Vì vậy, ba má mình nói mình phải gọi hằng ông. Mình cũng rất thích gọi như vậy.Ông tên là Nguyễn Văn Thao. Hiện nay ông đã nghỉ hưu. Ông cao khoảng 1,70m. Da ông trắng, mắt to, lông mày rậm. Ông có đôi bàn tay rất dài và thon như tay con gái. Má mình nói đó là đôi tay “vàng” vì chính đôi tay ấy đã phẫu thuật cứu sống biết bao bệnh nhân. Tóc ông bạc ở hai bên thái dương và một ít ở trước trán. Khi còn đi làm, ông mặc áo blue trắng. Trông ông thật đẹp. Nhìn ông mình thấy ông rất trí thức và rất sang trọng. Khi ở nhà, ông mặc bộ pizama màu xanh nhạt, trông rất mát. Ông thường đi đôi dép da màu nâu có quai hậu.
    Mình không biết ở bệnh viện ông có những hoạt động gì. Nhưng khi ông nghỉ hưu, mình thấy sáng sáng ông thường dậy sớm tập thể dục. Ông chạy bộ ở con đường nhựa trước nhà. Có hôm, mình thấy ông trên sân thượng. Hôm nào lên sân thượng vào sáng sớm, nhìn sang sân thượng nhà ông, mình cũng thấy ông đang tưới những cây cảnh trồng trên đó.Tuy không mở phòng mạch nhưng bà con trong khu phố cần giúp là ông lại vui vẽ giúp đỡ ngay. Ông đã cứu nội mình thoát nguy hiểm vì nội mình bị hen suyễn. 
    Em cảm thấy nghề bác sĩ thật đáng trân trọng. Hy vọng trong tương lai, em cũng có thể trở thành một bác sĩ.

    Trả lời

Viết một bình luận

Câu hỏi mới