Người đã sinh tôi ra cuộc đời, đã nuôi tôi lớn khôn từng ngày.Là người luôn yêu thương tôi hết mực bằng cả tấm lòng của mình không ai khác chính là mẹ.
Mẹ em năm nay37 tuổi.Mẹ em làm một giáo viên lớp 1 .Nhưng với em, mẹ vẫn luôn trẻ đẹp lắm.Khuôn mặt trắng trẻo , bầu bĩnh rất phúc hậu.Đôi mắt sáng ngời, hiền từ.Mẹ không những xinh đẹp mà còn.Mẹ có vóc dáng mảnh mai,thanh thoát.Nước da của mẹ không trắng nhưng lại rất mịn màng.Mái tóc của mẹ đen mượt,đuôi tóc thì hơi xoăn.Mẹ luôn nói chuyện với một giọng nói dịu dàng.Đi đứng lại nhẹ nhàng.Khuôn mặt mẹ xin xắn.Đặc biệt là đôi mắt của mẹ lúc nào cũng long lanh,chứa chan đầy tình yêu thương khiến mẹ lại càng trở nên dịu dàng hơn nữa. Mẹ không những dịu dàng mà còn rất đảm đang.Mọi việc trong nhà đều do chính tay mẹ làm.Em thích nhất là bàn tay của mẹ, tuy bị chai nhưng chính đôi bàn tay này đã chăm sóc, nuôi nấng em.Cũng chính bàn tay này cũng là thứ đã làm biết bao nhiêu là công đôi việc..Mẹ luôn nấu những bữa cơm ngon cho bố con em ăn.Những lúc rảnh rỗi thì lại ngồi tâm sự với em.Mẹ thật tuyệt vời.
Em yêu mẹ của mình lắm.Mẹ đã phải hi sinh và vất vả nhiều lắm rồi.Em tự hứa với bạn thân rằng sẽ luôn học hành thật chăm chỉ để không phụ lòng công ơn đã nuôi dưỡng em.
Tình mẫu tử là một trong những tình cảm thiêng liêng nhất mà tạo hóa mang đến cho con người. Mẹ luôn là người có ảnh hưởng nhất đối với mỗi người từ khi sinh ra cho đến khi trưởng thành. Đó là người đã chăm bẵm cho em miếng ăn giấc ngủ ngay từ khi còn tấm bé, là người đã không quản ngại bao đêm dài thức trắng để chăm sóc cho em. Mẹ là người luôn gần gũi, săn sóc mọi người trong gia đình không quản khó khăn. Bởi vậy, tình cảm dành cho mẹ luôn luôn chực chờ trong trái tim mỗi người.
Mẹ em là một nhân viên văn phòng với tên gọi nghề nghiệp là kế toán, năm nay mẹ đã 37 tuổi rồi, thời gian không chỉ làm thay đổi mọi thứ mà sự thay đổi đáng sợ nhất đó chính là sự già đi của con người. Em còn nhớ khi em còn nhỏ mẹ mới ngoài 30 tuổi một chút, vẫn trẻ trung, xì tin và vui tươi lắm, thế nhưng cho đến bây giờ em chẳng còn thấy mẹ mặc váy nữa, mẹ mặc quần âu áo sơ mi và sơ vin đúng chất công sở. Mẹ cũng chẳng còn thường xuyên trang điểm khi đi ra ngoài nữa, mẹ chỉ chải tóc qua loa rồi đi làm. Và hơn thế đó là mẹ chẳng dành thời gian cho sự nghỉ ngơi của mình nữa, càng ngày em càng thấy mẹ tất bật và vất vả hơn, đôi mắt thâm quầng đen sạm, khuôn mặt phờ phạc sau một đêm thức làm việc. Rồi có những lúc mẹ kêu đau mỏi chân tay, đau mỏi lưng và hay bị ốm, thật giống với những người “có tuổi”. Thế nhưng sau tất cả, sau những vất vả, mệt mỏi và căng thẳng mẹ vẫn luôn chu toàn mọi việc trong gia đình, luôn nở nụ cười tươi nhất dành cho bố con em.
Mẹ là người tuyệt vời nhất trong cuộc đời này. Chẳng có ngôn ngữ nào có thể diễn tả hết được tình yêu của mẹ dành cho em. Em mong rằng mẹ sẽ luôn khỏe mạnh, để ở bên em thật lâu. Em hứa với mẹ sẽ cố gắng học tập chăm chỉ để trở thành một đứa con ngoan, là niềm tự hào nhỏ của gia đình.
Mẹ không những dịu dàng mà còn rất đảm đang.Mọi việc trong nhà đều do chính tay mẹ làm.Em thích nhất là bàn tay của mẹ, tuy bị chai nhưng chính đôi bàn tay này đã chăm sóc, nuôi nấng em.Cũng chính bàn tay này cũng là thứ đã làm biết bao nhiêu là công đôi việc..Mẹ luôn nấu những bữa cơm ngon cho bố con em ăn.Những lúc rảnh rỗi thì lại ngồi tâm sự với em.Mẹ thật tuyệt vời.