VIẾT BÀI VĂN TẢ NGƯỜI (1) TẢ EM BÉ ĐANG TẬP ĐI, TẬP NÓI
VIẾT BÀI VĂN TẢ NGƯỜI
(1) TẢ EM BÉ ĐANG TẬP ĐI, TẬP NÓI
Chi-con của cô Mai và là em họ của em.Dạo gần đây,nó đang tuổi tập đi.
Cái chi khoảng chừng hai đến ba tuổi.Nó có thân hình mập mạp,tròn trinh như bao đứa trẻ khác nhưng lại lùn hơn đám bạn mấy xăng ti mét.Làn da trắng nõn nà.Khuôn mặt tròn như chiếc bánh bao.Đôi môi đã bị nẻ do thời tiết ngoài Bắc dần trở lạnh.Hai gò mà mềm mại như là hai túm bông vậy ấy.Đôi mắt bé long lanh đáng yêu khó tả.Hai chiếc lông mi cong cong mà đen nhánh.Mái tóc đen óng ả,lúc nào cũng thấy cái Chi buộc hai chíp bai bên tóc..Nó mếu máo,nhưng được là dỗ dành nên nín ngay.Lúc nào mà chán,Chi hay lấy Lisa-cô búp bê Chi thích nhất để chơi.Lúc này,nó đang tập đi.Đầu tiên,nó chổng hông,hai tay dang thẳng ra như để giữ thăng bằng.Nhìn nó cứ như vận động viên điền kinh đang tham gia một cuộc thi lớn vậy.Từ từ,nó dần dần đi,ánh mắt sợ hãi lần đầu được đi chuyển.Năm sáu bước,nó ríu lại,rồi bỗng mất kiểm soát,nó chạy nhanh rồi ngã chổng vó ra đất.Cứ mỗi lần mẹ về là cái Chi lại nói:”mẹ,mẹ.” rất đáng yêu.
Gần nhà em có một hộ gia đình mới chuyển đến.Gia đình ấy có một đứa em bé rất đáng yêu tên là Tuệ Nhi.
Em bé có gương mặt bầu bĩnh,đáng yêu hai má ửng đỏ như hai quả cà chua.Em bé rất hay cười.Em ngoan lắm,ai cũng bế được. Gặp người nào dù quen hay biết bé cũng vẫy tay chào hỏi.Em bé thích kẹo lắm,mỗi khi nhà có kẹo là bé chạy tới xin một cái ngay.Bé đang độ tuổi tập nói nên lúc nào cũng “mẹ… mẹ”.Vì đang tuổi tập đi nên bé vẫn hay nhờ sự giúp đỡ của người lớn.Dáng đi của bé non nớt vô cùng.Mỗi khi được đưa đi chơi, Tuệ Nhi đều nở nụ cười tươi tắn trông xinh ơi là xinh.
Tuy không phải là em gái ruột thịt nhưng em vẫn rất yêu quý bé.