Quê hương tôi có con sông xanh biếc Nước gương trong soi bóng những hàng me Tâm hồn tôi là một buổi trưa hè Tỏa nắng xuống dò

Quê hương tôi có con sông xanh biếc
Nước gương trong soi bóng những hàng me
Tâm hồn tôi là một buổi trưa hè
Tỏa nắng xuống dòng sông lấp loáng
Dựa vào những dòng thơ trên, cùng vs trí tưởng tượng của mik, e hãy tả vẻ đẹp cuar dòng sông quê em.

2 bình luận về “Quê hương tôi có con sông xanh biếc Nước gương trong soi bóng những hàng me Tâm hồn tôi là một buổi trưa hè Tỏa nắng xuống dò”

  1. “Sông La ơi sông La Trong veo như ánh mắtBờ tre xanh im mátMươn mướt đôi hàng mi”Sông La quê em mùa nào cũng đẹp nhưng đẹp nhất là vào những ngày hè.Đứng trên núi Tùng Lĩnh nhìn xuống là bến Tam Soa, nơi con sông La giao hòa với sông Ngàn Sâu và Ngàn Phố. Con sông La quê em đẹp như một dải lụa xanh mềm mại, uốn lượn qua những rặng tre xanh, những bờ cát trắng rồi chảy thật xa về phía chân trời.Buổi sáng, khi ông Mặt Trời tỉnh giấc, từng vầng hồng tỏa sáng phía đằng Đông, dòng sông sáng bừng lên dưới ánh ban mai. Nước trong xanh, mát lạnh. Gió nhè nhẹ thổi, những làn sóng lăn tăn vỗ vào bờ cát mịn màng. Đám cỏ non bên bờ còn ướt đẫm sương đêm, ngơ ngác trong giấc mộng ngọt ngào. Mặt Trời lên cao dần, anh nắng vàng óng ả chiếu xuống dòng sông lấp lánh. Mặt sông in bóng bầu trời trong xanh và những đám mây trắng xốp đang lững lờ trôi. Hai bên bờ, những hàng cây xanh mướt và xóm làng trù phú. Một vài con thuyền đang buông chài thả lưới bắt cá. Tiếng hát, tiếng cười vang vọng cả mặt sông. Hai bên bờ, các bà, các mẹ mang chăn màng ra giặt giũ.Trưa hè, dòng sông như trầm tư hơn với cái nắng oi ả. Mặt Trời bỏng rát, cây cối im lìm, thi thoảng một vài chú cá quẫy nhẹ dưới dòng nước mát lành. Tuy vậy, sông vẫn tuyệt đẹp khi khoác lên mình chiếc áo the xanh duyên dáng.Chiều tà là lúc con sông nhộn nhịp nhất. Tiếng nói, tiếng cười rộn ràng phá vỡ sự tĩnh lặng của dòng sông. Hai bên bờ, từng tốp, từng tốp trẻ con ào xuống dòng sông tắm mát. Những đứa trẻ quê em quen với sông nước nên bơi lội rất giỏi. Chúng ngụp lặn dưới dòng nước mát lành như những con rái cá. Sông dịu dàng như một người mẹ, dang rộng vòng tay ôm ấp những đứa con vào lòng. Tiếng sóng vỗ ì oạp vào bờ, như hát, như reo vui cùng chúng em.Tối đến, ông trăng tròn vành vạnh nhô lên khỏi rặng tre, in bóng xuống mặt sông, dòng sông trở nên lung linh huyền ảo. Những con nước cứ êm êm xuôi dòng chảy mãi.Em yêu dòng sông quê em như yêu người mẹ hiền. Em và các bạn sẽ bảo vệ cho dòng sông luôn sạch sẽ để ngày ngày được ngắm nhìn vẻ đẹp của nó.
    $#nhakyyeu$

    Trả lời
  2. Quê tôi có dòng sông Hồng chảy qua. Nơi đây đã chôn giấu không biết bao nhiêu kỉ niệm của tôi thời bé dại. Đến khi lớn khôn, tôi vẫn chẳng thể nào quên được người bạn hùng vĩ ấy.
    Từ trên cao nhìn xuống, dòng sông như một dải lụa đào vắt ngang đồng bằng Bắc Bộ. Nước sông đỏ như màu gạch non. Hai bên bờ, những bãi mía, nương dâu xanh mướt một màu. Bình thường, dòng sông luôn hiền hoà và lặng lẽ. Chính dòng sông ấy đã nuôi sống cả nhà tôi. Mẹ tôi là người lái đò trên sông đã bao năm mới cảm nhận được con sông, hiểu nó như người bạn. Nhà thơ Tế Hanh có viết:
    Quê hương tôi có con sông xanh biếc
    Nước gương trong soi tóc những hàng tre
    Con sông của Tê Hanh thật là đẹp, nên thơ. Chính vì vậy mà nhà thơ rất yêu nó. Sông Hồng lại có một vẻ đẹp khác. Chúng tôi coi nó như một người bạn đã chia sẻ. Nhớ những buổi tắm sông, thấy vị phù sa mằn mặn, mát nồng, chúng tôi lại càng yêu sông hơn, cứ muốn vùng vẫy mãi trong làn nước mát. Sông Hồng đẹp lắm! Cùng một ngày, mà nó có đến ba màu khác nhau. Những màu sắc rất thật của thiên nhiên mà con người khó có thể tạo ra được. Buổi sáng nhờ mặt trời thân thiện chiếu vàng, dòng sông như được khoác thêm một chiếc áo choàng lung linh, dát bạc lên trên lớp áo đỏ gạch. Trưa đến, những hạt nắng thi nhau xuống tắm làm cho con sông ánh lên màu nắng vàng hoe. Chiều về, khi ánh mặt trời dần dần dịu lại, sông lại trở về lớp áo giản dị thường ngày, là nơi để trẻ con vui đùa, các bà mẹ vừa nói chuyện vừa giặt quần áo, cảnh sinh hoạt tấp nập, đông vui, thỉnh thoảng xen lẫn tiếng cười khanh khách của lũ trẻ. Buổi tối bên sông, tôi thường rủ các bạn thả đèn hoa. Dòng sông lúc này được ánh trăng chiếu vào, rực rỡ, lung linh kì ảo như khoác chiếc áo vàng lóng lánh. Chúng tôi chạy đến bờ sông, thả những chiếc đèn bằng giấy màu xuống. Đẹp quá! Sáng quá!
    Sông Hồng thơ mộng là vậy nhưng khi mùa lũ lụt đến, nó thay đổi hẳn. Tôi còn nhớ như in cái lần ấy, khi tôi chạy ra vui đùa với con sông mà không biết mùa lũ đã tới. Tôi bỗng thấy nước sông sôi sùng sục, tung bọt đỏ ngầu, giận dữ cuồn cuộn chảy. Tôi sợ hãi chạy về hỏi mẹ: “Mẹ ơi! Con sông bị phù phép rồi mẹ ạ! Nó hung dữ lắm, khắc hẳn mọi ngày!”.
    Cho đến bây giờ, sông vẫn là người bạn vô cùng thân thiết của tôi
    Mẹ cười, xoa đầu tôi, nói rằng:
    – Không phải đâu! Đó là lũ lụt! Khi mùa lũ hết, con sông sẽ hiền hoà như xưa.
    Tôi đã hiểu rằng đó là hiện tượng thiên nhiên mà con sông lớn nào cũng có. Ngày ngày trôi qua, mùa lũ khép lại, con sông lại trở về như xưa, dòng nước phù sa đi tưới tắm cho bao miệt vườn cây trái. Tôi không còn sợ mỗi khi con sông “thay đổi” nữa, mà tôi cảm thấy tự hào vì đó là nét hùng vĩ của con sông quê tôi.
    Cho đến bây giờ, sông vẫn là người bạn vô cùng thân thiết của tôi. Sông gắn bó với tuổi thơ tôi và cả khi tôi trưởng thành. Mỗi lần về thăm quê, tôi lại cùng bọn trẻ thả đèn giấy trôi sông. Mặt sông lại ánh lên như chào mừng tôi trở về với mảnh đất quê hương yêu dấu.

    Trả lời

Viết một bình luận

Câu hỏi mới