“Bà”,tiếng gọi thiêng liêng ấy đã in sâu trong tâm trí tôi.Bà như một cơn mưa tưới mát cho tuổi thơ của tôi,tuổi thơ của tôi đầy ắp những kỷ niệm bên bà.
Bà ngoại của tôi năm nay đã ngoài 60 tuổi, sức khỏe vẫn tốt và dẻo dai, bà luôn lạc quan yêu đời trong mọi hoàn cảnh, luôn sống vui vẻ và thương yêu con cháu. Bà của tôi có dáng người mảnh mai, cao ráo, không gầy lắm, dáng bà đi nhẹ nhàng, chậm rãi và chắc chắn. Mái tóc bà tôi đã bạc đi rất nhiều, chỉ còn lấm tấm vài sợi đen, tuy tóc đã ngả màu nhưng tóc bà vẫn dày và chắc khỏe lắm, bà hay búi tóc cao ở phía sau, đằng trước bà hay lấy bờm tóc hớt hết tóc lên cho gọn gàng. Đôi mắt của bà tôi đã mờ đi nhiều, không còn trong và sáng rõ nữa, nếu không đeo kính bà không thể xỏ kim, đọc báo, nhiều thứ từ xa bà không còn nhìn rõ nữa, thế nhưng đối với tôi, ánh mắt của bà vẫn vậy, luôn trìu mến, hiền hậu tràn ngập tình yêu con cháu. Từng vết chân chim, nếp nhăn hay đồi mồi đều cho thấy sự vất vả, hy sinh cả một đời của bà dành cho gia đình, bà chẳng bao giờ than thở về tuổi già của mình ngược lại luôn tìm việc làm để khuây khỏa chân tay, vừa để rèn luyện sức khỏe lại vừa là niềm vui mỗi ngày.
Tôi rất vui mỗi khi được ở cùng với bà ngoại, bà dạy cho tôi biết bao điều hay lẽ phải, những câu chuyện ý nghĩa và tôi sẽ luôn ghi nhớ những lời răn dạy khuyên bảo của tôi.
1 bình luận về “Tả 1 bài văn về bà (ko cop mạng)”