2 bình luận về “tả cô y tá đang lấy mẫu xét nhiệm covid”
Hôm ấy, em bị sốt, mẹ phải đưa em vào bệnh viện để khám bệnh. Em có dịp biết cô Mai, một bác sỹ giỏi khoa nhi trong thành phố của em.
Cô khoác trên mình bộ trang phục màu trắng tinh. Chiếc áo bờ lu màu trắng, quần trắng, dép màu sữa, đôi gang tay cũng màu trắng, Duy nhất chỉ có cái phù hiệu ở cổ là màu xanh đậm. Phù hiệu ghi dòng chữ bác sĩ Nguyễn Thanh Mai. Từ người cô toát lên một vẻ đẹp giản dị, đẹp tựa một nhành hoa Huệ trắng tinh khiết và thanh cao. Người cô mảnh cao, nhìn trông thật duyên dáng, dáng đi nhanh nhẹn, vẻ mặt hiền hòa. Đáng chú trên khuôn mặt là cặp mắt của cô, đôi mắt dẹp lạ thường, đen lay láy nhưng đầy vẻ ưu tư, lo lắng tựa như đôi mắt của cô giáo em vậy. Có lẽ như thế nên vừa gặp cô em có nảy sinh cảm tình luôn mải ngắm nhìn cô, nhìn từ dáng đi, dáng đứng, phong cách làm việc..
Cô nhẹ nhàng đến bên người bệnh, thăm hỏi ân cần việc ăn, ngủ của người bệnh, cô kiểm ta từ từ ấn nhẹ vào vùng bụng tai nghe ống kính để theo dõi sức khỏe người bệnh. Đôi bàn tay nhỏ nhắn, trắng trẻo ấy làm việc thoăn thoắt. Cô lấy dụng cụ đo huyết áp đắt ngay ngắn xuống giường người bệnh, bàn tay cô nhẹ nhàng xắn tay áo người bệnh lên, đặt ống nghe và cuốn cuộn vải dày vào tay họ. Hai ngón tay bóp đều vào ống cao su, kim đồng hồ nhích dần, nhích dần, cuối cùng cô ghi kết quả kiểm tra lên bệnh án. Cứ như thế cô mải mê làm việc. Rồi cô lại lấy ống nghe đeo trên cổ ra để kiểm tra nhịp tim, phổi của từng người. Thỉnh thoảng, cô lại dùng đồng hồ nhiệt kế để đo nhiệt độ cơ thể của từng bệnh nhân. Sau cùng cô phát thuốc, và động viên vỗ về người bệnh như muốn san sẻ bớt nỗi đau của họ. Cô vui khi được người bệnh vui, cô buồn trước cái buồn của người bệnh, cô xem từng bệnh nhân như ân nhân của cô vậy, đúng là “lương y như từ mẫu”, thầy thuốc như mẹ hiền“.
Hình ảnh cô bác sĩ đã in sâu trong tâm hồn em. Em nghĩ mình phải cố gắng học tập để sau này làm được như cô, làm được việc cao quý trong những nghề cao quý ấy.
Mới đây, theo mẹ vào thăm dì Tư đang nằm bệnh viện, em mới có dịp biết cô Tuyên, nữ y tá của bệnh viện Thị Xã.
Trang phục của cô toàn màu trắng. Chiếc áo blue dài tới đầu gối màu trắng quần trắng, nón trắng, đôi găng tay cũng màu trắng. Chỉ có hình chữ thập và dong chữ thêu tên cô trên ngực là màu đỏ. Từ người cô toát lên vẻ đẹp như một nhành hoa huệ trắng muốt, sạch sẽ và thanh cao, gương mặt cô trắng trẻo, đầy đặn trông rất phúc hậu. Đôi mắt cô đen láy, hiền hoà, thâm trầm giống như cô giáo em ở trường, nên nhìn cô em đem lòng kính trọng ngay.
Đến bên dì Tư, cô Tuyên ân cần hỏi thăm bệnh tình, sức khoẻ. Dì Tư em báo:
– Thưa cô, đêm qua tôi ngủ được đôi chút, nhưng ăn chưa biết ngon lắm.
Cô dùng tay nhè nhẹ ấn vào các vùng trên bụng dì Tư để dò tìm bệnh trạng. Từ trong túi xách tay, cô lấy ra một vật giống như cuộn vải dày, gắn liền với chiếc đồng hồ. Mẹ em bảo đó là dụng cụ đo huyết áp. Dì Tư xoắn tay áo lên để cô quấn cuộn vải đó vào cánh tay. Em theo dõi mỗi lần có bóp núm cao su thì kim đồng hồ nhích dần, nhích dần lên. Cuối cùng, cô ghi kết quả vào sổ bệnh án.
Trên cái mâm bằng i-nốc sáng loáng, em thấy có mấy bao ni lông, trong đó để sẵn ống chích và một cây kim. Cô cẩn thận dùng kéo cắt bao ni lông, tra kim vào ống, rồi từ từ rút thuốc vào. Mọi việc cô làm hết sức gọn gàng, thành thạo. Vừa chích thuốc, cô vừa tươi cười nói với dì Tư:
– Chị ráng chịu đau một chút. Vài hôm nữa là khỏi.
Sau khi cô y tá đi sang phòng bên cạnh, dì Tư nói với mẹ em:
– Mỗi lần cô ấy đến, bệnh tôi hình như thuyên giảm thấy rõ.
2 bình luận về “tả cô y tá đang lấy mẫu xét nhiệm covid”