2 bình luận về “Tả một kỉ niệm của em với bà Nhanh nha mn”
Bài làm
Những người thân luôn có món quà ý nghĩa nhất trong gia đình em luôn có các món quà ý nghĩa cho tất cả chúng ta Nhờ có những họ mà ta được sống trong tình thương yêu ấm áp. Em rất trân trọng những người trong gia đình tôi, đặc biệt là kỷ niệm của bà với em, những kỷ niệm rất ấm áp mà em không bao giờ quên được. Khi em vừa chào đời là bà tôi rất vui mừng, vui đến nỗi bà khóc nức nỡ khi nhìn thấy em chào đời. Bà em có hai người một là trai tức là bố của em hai là gái tức là mẹ của em. Bố mẹ của em nhiều khi cũng cho em về quê để thăm bà vào dịp nghỉ hè.Thế là từ nhỏ, là em luôn có điều may mắn mà không phải ai cũng có cả, niềm vui và may mắn đó là bà yêu thương hay chăm sóc của em. Mẹ kể với tôi là từ nhỏ là bà của em đã thức rất khuya để đưa võng cho em ngủ. Mẹ hằng ngày đều phải đi làm hay về muộn chỉ có mười một giờ, mười hai giờ mẹ em mới được nghỉ ngơi. Tuy nhiên mẹ không bao giờ lo để con trai ở nhà một mình vì đã có bà ngoại trông nom em. Mẹ còn nói là hồi em còn bé là bà ngoại. Có lẽ bởi vậy mà em mới luôn quấn quýnh bên bà không rời trong tất cả những người trong trong gia đình. Em rất yêu quý và coi trọng giáng đi khập khễnh của bà. Sao bao nhiêu tò mò thì em quyết định hỏi bà rằng ” bà ơi sao bà lại đi khập khễnh như vậy thế ạ?” Lúc này bà trả lời ” Bà đi khập khễnh như vậy vì bà đã già rồi cháu ạ” Lúc này em mới hiểu và không bao giờ hỏi bà như vậy nữa. Có một kỷ niệm mà em không bao giờ quên là lúc bà chỉ em làm những bài tập khó và kèm cặp em viết chữ. Đó là kỷ niệm mà em không bao giờ quên. Em rất yêu quý bà của em, em mong bà sẽ tiếp tục sống thật lâu bên em.
Những người thân trong gia đình luôn là món quà quý giá nhất của tất cả chúng ta. Nhờ có họ, chúng ta được sống trong tình yêu thương ấm áp. Tôi rất trân trọng những người thân trong gia đình thân yêu của mình, đặc biệt là bà ngoại. Kỉ niệm về bà ngoại đối với tôi chính là những kỉ niệm tuổi thơ đẹp nhất.
Khi tôi chưa chào đời thì ông bà nội đã qua đời, ông ngoại bị bệnh mất khi tôi còn nằm trong nôi nên bà ngoại là người thân thiết với tôi nhất. Bà chỉ có hai người con gái là mẹ tôi và một dì nữa nên để tiện cho việc chăm sóc bà, bố mẹ tôi đón bà về ở cùng. Thế là từ nhỏ, tôi đã có được điều may mắn mà không phải anh chị em nào trong dòng họ cũng có. Đó là được bà hết mực yêu thương, chăm sóc.
Mẹ kể với tôi, từ ngày còn bé xíu tôi đã được bà đua võng cho từng giấc ngủ. Mẹ đi làm cả ngày chẳng bao giờ lo con gái ở nhà vì đã có bà ngoại cẩn thận chăm nom. Mẹ còn nói đùa bà chăm tôi có khi còn hơn cả chăm mẹ ngày xưa. Có lẽ vì vậy mà tôi hay bám lấy bà hơn tất cả mọi người trong nhà. Tôi yêu quý biết bao nhiêu dáng đi hơi còng của bà. Bởi cuộc đời bà phải gồng gánh bao vất vả gian truân, hi sinh vì con vì cháu. Đến khi tôi khôn lớn hơn, nghe hiểu chuyện hơn thì mái tóc bà đã bắt đầu bạc trắng, dù dáng đi của bà vẫn còn nhanh nhẹn lắm. Tôi đã quen với việc lon ton chạy theo bà, từ phía sau nhìn ngắm dáng người nhỏ nhắn của bà trong bộ quần áo vải nâu giản dị, quen cảm giác sờ những vết trai thô ráp trong bàn tay bà, tò mò hỏi bao lần “Bà ơi sao tay bà lại có nhiều vết trai thế ạ?”
Trong những năm tháng tuổi thơ êm đềm của tôi, bà ngoại chính là món quà quý giá nhất. Bố mẹ hay bận việc đó đây, một tay bà chăm tôi khôn lớn, khỏe mạnh hoạt bát để chạy nhảy tung tăng. Có những chiếc áo len tự tay bà đan, bà móc đến bây giờ tôi vẫn còn giữ lại, nó đẹp không kém gì đồ mà người ta may ngoài cửa tiệm. Những đêm trăng thanh gió mát, tôi nằm trên chiếc võng đung đưa, nghe bà kể những câu chuyện cổ tích, học thêm được bao điều tốt đẹp.
Có một kỉ niệm đặc biệt về bà ngoại mà tôi mãi mãi không thể nào quên. Đó là tết Trung thu khi tôi học lớp 5. Trời nhẹ và mát, bà ngoại đã dạy tôi làm bánh trung thu và đèn lồng. Khi ấy, tôi đã vui sướng đến độ nhảy cẫng lên, reo lên đầy thích thú. Hai bà cháu lủi thủi trong căn bếp nhỏ, tôi phụ giúp bà rửa đỗ xanh để làm nhân bánh mà xem bà khéo léo nặn bột, tạo hình bánh. Bà vừa làm vừa giải thích cho tôi làm thế nào để vị ngọt vừa phải, làm thế nào để bánh vừa khuôn…Bánh nhân đậu xanh, bánh nhân đậu đỏ, bánh nhân thập cẩm…lần lượt xuất hiện trên mâm, xinh xắn và tỏa mùi thơm hấp dẫn. Bàn tay bà giống như chiếc đũa thần của những bà tiên, có thể biến ra bao nhiêu thứ tuyệt vời.
Tôi nâng niu chiếc bánh trung thu trong lòng bàn tay, hít hà hương thơm của nó và háo hức chờ mong chiếc đèn lồng bà sẽ làm. Và không ngoài dự đoán, chiếc đèn lồng bằng giấy đầu tiên mà tôi được cầm nhờ đôi bàn tay khéo léo của bà đẹp hơn bao giờ hết. Chiếc đèn lồng hình con cá, nhỏ bé xinh xinh sáng lấp lánh dưới ánh trăng đêm Rằm tháng Tám. Tôi sung sướng cầm đèn lồng xoay vòng vòng, xuyên qua ánh sánh của đèn lồng, tôi thấy nụ cười đầy yêu thương của bà nở rộ trên khuôn mặt nhiều nếp nhăn do thời gian, mắt bà nheo nheo lại. Lòng tôi khi ấy còn trào dâng lên sự cảm động, bà ngoại của tôi thực sự là người yêu thương con cháu. Chỉ cần thấy cháu của bà vui thôi bà đã thấy mãn nguyện.
Thời gian qua đi, bà ngoại đã qua đời một năm trước. Trung Thu các năm sau đó tôi cũng được ăn những chiếc bánh nướng đắt tiền hơn, chơi đèn lồng lớn hơn. Nhưng hương vị chiếc bánh Trung Thu bà làm và chiếc đèn lồng năm ấy vẫn là hương vị tuyệt nhất và kỉ niệm Trung Thu đẹp nhất trong trái tim tôi. Bởi lẽ nó gắn liền với bà ngoại kính yêu của tôi.
2 bình luận về “Tả một kỉ niệm của em với bà Nhanh nha mn”