Tình mẫu tử là thứ tình cảm thiêng liêng và cao đẹp nhất, không gì có thể sánh bằng. Đó là thứ tình cảm tốt đẹp giữa người mẹ và người con. Trong cuộc đời của mỗi chúng ta, ai cũng có mẹ – người sinh ra ta và nuôi ta khôn lớn. Tôi cũng vậy, tôi cũng có mẹ. Mẹ chính là người chiếm vị trí quan trọng nhất nơi trái tim tôi, không ai có thể thay thế được.
Mẹ tôi tên là Hạnh. Mẹ tôi năm nay
$36$ tuổi rồi nhưng nhìn mẹ còn trẻ như mới $20$. Dáng người thon thả. Mái tóc đen nhánh và mềm mượt. Khuôn mặt mẹ trái xoan. Mắt mẹ màu đen láy, trong đôi mắt mẹ luôn gợi cho người nhìn một điều gì đó sâu thẳm trong trái tim mà không thể nói lên được. Mũi mẹ cao dọc dừa. Mỗi khi cười lại để lộ hàm răng trắng muốt.
Mẹ làm việc trên Yên Phong nên không có nhiều thời gian về thăm chúng tôi. Hiện tại, mẹ đang là chủ của một nhà hàng. Công việc bận rộn khiến mẹ không có nhiều thời gian để nghỉ ngơi. Mẹ phải dậy sớm từ
$5$ giờ sáng để làm việc và $12$ giờ đêm mới được nghỉ ngơi. Tôi thương mẹlắm$!$ Nhưng biết sao được, nếu mẹ không làm thì không có tiền gửi về để nuôi ba chị em chúng tôi. Mỗi tháng mẹ thường về nhà $1$$-$$2$ lần để thăm chị em chúng tôi. Tuy thời gian bên mẹ là rất ít nhưng tôi có thể cảm thấy rằng mẹ cũng mong muốn có thời gian rảnh thật lâu để được bên chúng tôi lâu dài.
Tết có lẽ là quãng thời gian mà tôi có thể ở bên mẹ lâu nhất. Vào thời gian đó, mẹ thường dạy tôi cách nấu ăn, dạy tôi cách trở thành người tốt,… Ngay cả khi tôi bị ốm nặng, mẹ đã bỏ công việc để về nhà chăm sóc tôi. Mẹ tự dằn vặt chính mình vì không dành nhiều thời gian cho các con. Tôi đã từng nghe mẹ tâm sự với bà rằng : ” Mẹ ở nhà chăm sóc thật tốt cho các con của con, con xin lỗi vì đã không dành nhiều thời gian cho những đứa con bé bỏng của mình. Chắc chúng phải chịu nhiều thiệt thòi lắm !” Nghe mẹ nói vậy, tôi không thể kìm được nước mắt. Từ lúc đó, tôi đã dạy các em học bài, tranh thủ ôn luyện cho mình những bài học, kiến thức để học tốt hơn.
Tôi rất yêu mẹ . Tôi sẽ cố gắng học thật tốt để không phụ công ơn nuôi dưỡng của mẹ.
Hôm nay tôi sẽ viết về một người mà tôi yêu quý và kính trọng nhất là mẹ tôi mẹ tôi bây giờ đã tầm 50 tuổi rồi .
Mẹ tôi có đôi mắt thâm quầng vì làm việc nhiều giờ ,quần áo của mẹ cũng như người bình thường mẹ cũng không cao,nhưng đầu tóc mẹ gọn gàng mẹ tôi đã thức đêm dậy sớm để làm lục vất vả kiếm tiền cho anh em tôi ăn học mẹ tôi đã hi sinh cả tuổi thanh xuân của chính mình để đổi lấy sự trưởng thành của anh em tôi mẹ tôi chỉ cười khi tôi vui và mẹ còn rất quan tâm đến việc học tập của anh em tôi mặc rù nhà có hoàn cảnh khó khăn nhưng mẹ vẫn cho chúng tôi ăn học không thua kém gì những người khác .
Nhờ có mẹ tôi mới có thể ở đây và trả lời cho các bạn tôi rất vui vì điều đó .
Mẹ tôi tên là Hạnh. Mẹ tôi năm nay
$36$ tuổi rồi nhưng nhìn mẹ còn trẻ như mới $20$. Dáng người thon thả. Mái tóc đen nhánh và mềm mượt. Khuôn mặt mẹ trái xoan. Mắt mẹ màu đen láy, trong đôi mắt mẹ luôn gợi cho người nhìn một điều gì đó sâu thẳm trong trái tim mà không thể nói lên được. Mũi mẹ cao dọc dừa. Mỗi khi cười lại để lộ hàm răng trắng muốt.Mẹ làm việc trên Yên Phong nên không có nhiều thời gian về thăm chúng tôi. Hiện tại, mẹ đang là chủ của một nhà hàng. Công việc bận rộn khiến mẹ không có nhiều thời gian để nghỉ ngơi. Mẹ phải dậy sớm từ
$5$ giờ sáng để làm việc và $12$ giờ đêm mới được nghỉ ngơi. Tôi thương mẹ lắm$!$ Nhưng biết sao được, nếu mẹ không làm thì không có tiền gửi về để nuôi ba chị em chúng tôi. Mỗi tháng mẹ thường về nhà $1$$-$$2$ lần để thăm chị em chúng tôi. Tuy thời gian bên mẹ là rất ít nhưng tôi có thể cảm thấy rằng mẹ cũng mong muốn có thời gian rảnh thật lâu để được bên chúng tôi lâu dài.Tết có lẽ là quãng thời gian mà tôi có thể ở bên mẹ lâu nhất. Vào thời gian đó, mẹ thường dạy tôi cách nấu ăn, dạy tôi cách trở thành người tốt,… Ngay cả khi tôi bị ốm nặng, mẹ đã bỏ công việc để về nhà chăm sóc tôi. Mẹ tự dằn vặt chính mình vì không dành nhiều thời gian cho các con. Tôi đã từng nghe mẹ tâm sự với bà rằng : ” Mẹ ở nhà chăm sóc thật tốt cho các con của con, con xin lỗi vì đã không dành nhiều thời gian cho những đứa con bé bỏng của mình. Chắc chúng phải chịu nhiều thiệt thòi lắm !” Nghe mẹ nói vậy, tôi không thể kìm được nước mắt. Từ lúc đó, tôi đã dạy các em học bài, tranh thủ ôn luyện cho mình những bài học, kiến thức để học tốt hơn.
Tôi rất yêu mẹ . Tôi sẽ cố gắng học thật tốt để không phụ công ơn nuôi dưỡng của mẹ.