Giúp mình câu này với Câu 4:Theo em nhà văn đã gián tiếp phê phán những ai tong câu truyện trên?Dựa vào chi tiết nào em có th

Giúp mình câu này với
Câu 4:Theo em nhà văn đã gián tiếp phê phán những ai tong câu truyện trên?Dựa vào chi tiết nào em có thế khẳng định điều đó?(Cô bé bán diêm)
Câu 7:Hãy thử viết một kết thúc khác cho truyện Cô bé bán diêm và giải thích vì sao em lại viết như thế?

1 bình luận về “Giúp mình câu này với Câu 4:Theo em nhà văn đã gián tiếp phê phán những ai tong câu truyện trên?Dựa vào chi tiết nào em có th”

  1. Câu4
    Nhà văn đã gián tiếp phê phán người đi đường đã thờ ơ, vô cảm trước một em bé đáng thương, cần được giúp đỡ; dửng dưng như hoàn toàn vô can trước cái chết của em. 
    -Chi tiết:
    + Chẳng ai đoái hoài …, chẳng ai bố thí cho em chút đỉnh …, hoàn toàn lãnh đạm với cảnh nghèo khổ của em bé bán diêm… 
    + Mọi người vui vẻ ra khỏi nhà…, Ngày mồng một đầu năm hiện lên trên tử thi em bé ngồi giữa những bao diêm, trong đó có một bao đã hết nhẵn. Mọi người bảo nhau: “Chắc nó muốn sưởi cho ấm!
    Câu7
    Đột nhiên,trước mắt em hiện lên hình ảnh của một cây đèn bão và gương mặt người đàn bà trung niên. Chưa kịp lên tiếng hỏi xen người đàn bà ấy có muốn mua diêm không, em đã nhận được câu hỏi của bà ta:
    – Cháu gái, trời hôm nay lạnh lắm, sao cháu còn chưa về nhà?
    – Thưa bà – Cô bé đáp – Hôm nay là đêm giao thừa, và số diêm mà bố cháu giao cho cháu đi bán từ sáng đến giò chưa hề được ai mua cả, ngoài việc cháu tự đốt chúng để sưởi ấm. Cháu không dám về nhà.
    – Ồ! – Người phụ nữ trung niên ấy đã vô cùng ngạc nhiên khi nhìn thấy những que diêm đã cháy hết vương vãi trên sàn tuyết lạnh và cái rổ đầy ắp những bao diêm. Sau cùng, bà ta lại hỏ:
    – Vậy cháu có muốn về nhà với ta không? Ta có thể sẽ giúp cháu được một tách ca cao nóng hổi và vài giờ đồng hồ ngồi bên lò sưởi, cho đến khi tuyết ngừng rơi.
    Cái đói và rét trong đêm đông buốt giá làm em toan đứng dậy đi theo người phụ nữ đó. Thế nhưng, chợt, em nghĩ đến căn nhà trên mái gác xép nhỏ của em. Chắc hẳn giờ này bố em lại đang uống rượu ở nhà và  hẳn là cũng chưa có gì bỏ bụng từ hôm qua tới giờ. Vả lại, nếu em không mang được tiền về thì bố con em sẽ lấy gì mua dầu mà thắp, để mà sưởi ấm qua đêm đông? Nghĩ đến đây, em khựng lại đôi chút, rồi nhìn lên người đàn bà trước mặt:
    – Thưa bà, cháu rất cảm kích tấm lòng của bà dành cho cháu. Tuy nhiên, có lẽ cháu phải về nhà rồi. Bây giờ đã sắp giao thừa, và chắc bố cháu ở nhà chưa có gì ăn cả.
    – Được rồi, cháu yêu!
    Rồi bà ấy lấy từ trong ví ra một đồng 2 đô la đưa cho cô bé bán diêm. Cô bé khẽ ngước lên đôi chút. Em cầm những bao diêm còn lại trong rổ đưa cho người phụ nữ :
    – Thưa bà, cháu rất cảm ơn bà vì đã giúp đỡ cháu. Thế nhưng, cháu không thể nhận không của bà thứ gì cả, vì người bà quá cố của cháu đã dạy cháu như vậy. Cháu mong rằng bà cho cháu được bán cho bà toàn bộ số diêm cháu có và được phép chúc bà một năm mới an lành. Bà là một người tốt. Thượng Đế sẽ ban phước cho bà.
    Người đàn bà cầm lấy những bao diêm rồi mỉm cười vội vã đi vào một căn nhà sáng đèn gần đấy. Cô bé bán diêm đứng dậy, dò dẫm trong ánh đèn của đường phố xá và ánh điện hắt ra từ cửa sổ mọi nhà để về lại căn gác xép nhỏ.
    Phố xá vẫn vắng tanh, lạnh buốt.
    Tuyết vẫn phủ trắng xóa.
    Mấy người khách qua đường vẫn quần áo ấm áp đi đến những nơi hẹn hò.
    Một năm mới đang sang..
    -Vì viết như vậy là một cái kết có hậu cho Cô bé bán diêm.

    Trả lời

Viết một bình luận