Hãy đóng vai nhân vật kể lại 1 truyện dân gian mà em đã học ét o ét :<

Hãy đóng vai nhân vật kể lại 1 truyện dân gian mà em đã học
ét o ét :<

2 bình luận về “Hãy đóng vai nhân vật kể lại 1 truyện dân gian mà em đã học ét o ét :<”

  1. 1. Mở bài:
     Giới thiệu bản thân: ông chủ của hàng trong Treo biển
    2. Thân bài:
    Nêu diễn biến sự việc:
    + Treo biển lên
    + Mọi người khuyên gì bỏ nấy
    3. Kết bài: 
    Cảm nghĩ của bản thân
    Bài làm
    Tôi là ông chủ cửa hàng bán cá trong truyện Treo biển đây. Có lẽ nói về tôi ,ai cũng sẽ cười cợt, phê phán tôi bởi lối ba phải, chẳng có chút chính kiến nào. Đến bản thân tôi giờ nghĩ lại tôi cũng muôn phần hối hận. Tôi xin phép kể lại cho các bạn cùng nghe về cau chuyện Treo biển ngờ nghệch của tôi.
    Chẳng là nhà tôi mới buôn bán cá được ít hôm. Tôi định bụng làm cái biển bắt mắt thu hút khách hàng. Nói là làm, tôi bèn đi mua tấm gỗ, đề mấy chữ to tướng lên: Ở đây có bán cá tươi. Đề xong, tôi chắc mẩm kiểu gì cũng đông khách đến mua lắm. Và quả thực, có khách, khách đến mua cá mở hàng cho tôi ngay đây rồi.
    Vừa chọn cá, bác khách hàng đã góp ý bảo tôi:” Nhà anh quen bán cá ươn hay sao mà bây giờ phải đề biển là cá tươi ? Có quý tôi mới góp ý đấy”. Thấy đúng, tôi bèn ngay lập tức xóa chữ tươi đi. Và quả thực ,cả sáng hôm ấy không ai nói gì biển của tôi cả.  Chắc mẩm mọi sự yên lành, hôm sau như thường lệ tôi mang biển ra. Lại có người khách quen đến mua cá, nhìn tấm biển rồi bảo :
       – Chẳng nhẽ người ta lại ra hàng hoa để mua cá hay sao mà ông lại phải đề là Ở đây ? Sao mà vẽ chuyện thế! 
       Tôi ngẫm nghĩ và thấy cũng có lí nên tôi  xóa bỏ hai chữ Ở đây. Vậy mà đã hoàn hảo đâu. Lại có người khách khác nói với tôi :
       – Thế bác bày cá ra để khoe chứ không phải để bán hay sao mà lại đề là có bán làm gì?
       Tôi xóa vội hai chữ có bán. Biển nhà tôi độc rồi, còn mỗi một chữ cá, chắc chẳng ai chê bai gì tôi nữa đâu. Vậy mà vài hôm sau, người láng giềng sang chơi, nhìn cái biển và nói :
       – Chưa đến đầu phố đã ngửi mùi tanh, đến gần cửa hàng thấy bày đầy những cá, ai chẳng biết là ở đây bán cá. Chẳng hiểu sao ông treo biển làm gì cho mệt công. 
       Ngẫm nghĩ hồi lâu, tôi cất nốt cái biển vì thấy ai nói cũng có lí
    Giờ nghĩ lại tôi thấy mình ngờ nghệch biết bao. Các bạn đừng ai học tôi mà không có chính kiến. Từ một biển đúng, tôi chỉ biết nghe mọi người xung quanh mà không suy nghĩ kĩ càng hay cân nhắc ma đã làm theo. Từ lần ấy, tôi cũng ý thức ra được bản thân có bao nhiêu ngờ nghệch và thiếu chính kiến. Đó là bài học cho chính tôi cũng như cho tất cả chúng ta. 
    #ngocthao817

    Trả lời
  2. Đóng vai nhân vật Lang Liêu kể lại truyện Bánh chưng bánh giày.
    Bài làm:
    Ta là Lang Liêu, vốn là con trai thứ mười tám của vua Hùng. Gia đình ta rất nghèo. Vì mẹ mất sớm, nên một mình ta lủi thủi với ruộng vườn để làm ra hạt lúa, củ khoai nuôi thân. So với các hoàng tử khác, ta là kẻ ít được sự nuông chiều của vua cha. Cũng nhờ sự siêng năng cần cù mà ta luôn gặp may mắn, hạnh phúc trong cuộc đời.
    Số là, một hôm cha gọi tất cả các con và triều để chầu, cha nói rằng lâu nay thấy người không được khoẻ, có thể cái chết đến ngày một ngày hai, nên người có ý định truyền ngôi báu. Vua cha phán rằng:
    – Tới ngày lễ Tiên Vương, ai làm vừa lòng ta thì ta sẽ cho người ấy ngôi báu để tiếp tục xứng đáng sự nghiệp của tiền nhân.
    Những hoàng tử anh em của ta mặt mày hồng hào, quần áo sang trọng hớn hở ra về. Còn ta, với bộ quần áo bạc phếch mưa nắng quê kệch trở về nhà trong nỗi buồn và những ý nghĩ rối như tơ. Biết làm sao đây khi trong tay chỉ có cái cày, mảnh ruộng và các thứ tầm thường của con nhà nông? Ta nhìn những cái vựa chứa lúa vàng óng, nhìn những bó hành củ và những miếng thịt heo ướp muối treo trên bếp mà lắc đầu chán nản. Ta không nghĩ tới và cũng không dám nghĩ tới ngôi báu của vua cha, nhưng ta chỉ sợ phụ lòng cha già, phụ lòng các đấng Tiên Vương mà ta kính quý.
    Trong lúc các anh em đang lên rừng xuống biển tìm của ngon vật lạ thì ta trằn trọc suốt đêm này qua đêm khác. Một hôm, ta thiếp đi thì thấy thần hiện lên báo mộng. Thần nói với ta là lấy chính những sản phẩm mà mình làm ra để làm bánh. Thần bày cho làm hai thứ một loại hình vuông một loại hình tròn, bên ngoài là gạo nếp và bên trong là thịt mỡ, hành…
    Đến ngày lễ, giữa khói nhang thơm lừng, trên bàn thờ của các đấng tiên Vương là biết bao thứ sơn hào hải vị, những nem công chả phụng. Toàn là những món quý hiếm mà chỉ có vua chúa mới được thưởng thức.
    Vua cha nếm tất cả các món với thái độ điềm tĩnh, nhưng đến cái mâm gỗ sơn son của ta thì người cầm từng chiếc bánh lên và suy nghĩ rất lâu. Rồi người tươi tỉnh mặt mày gọi các quần thần lại chia mỗi người mỗi miếng. Ai cũng tấm tắc khen ngon. Vua cha của ta nói:
    – Lang Liêu quả là người con có hiếu. Nó làm cái bánh tròn này là tượng trưng cho Trời, cái bánh vuông là tượng trưng cho Đất. Các thứ thịt mỡ, đậu, lá vông và nếp gạo đều là sản phẩm của Đất Trời. Lá vông bọc ngoài còn muôn nói đến sự đùm bọc, chắc nó nghĩ đến cái bọc trứng kì diệu mà ông bà tố Tiên Rồng của chúng ta đã đẻ ra.. Lang Liêu thật xứng đáng cho ta chọn đế đẹp lòng các vị Tiên Vương. À, ta cũng đặt tên hai loại bánh này là bánh chưng và bánh giày đó!
    Ta đã nói đến các cháu về sự lên ngôi của ta như thế. Đứa cháu đích tôn đã nói với những đứa khác rằng:
    – Các em hãy noi gương ông nội, ông lên ngôi không phải xuất thân từ một vị hoàng tử sung sướng mà từ nhưng người nông dân chăm chỉ làm lụng. Tuy ông nghèo nhưng tình cảm hiếu thảo với vua cha và các Tiên Vương thì thật là đáng quý. Chúng ta phải theo gương ông không phải ỷ thế con cháu nhà vua mà quên lao động, quên sống sao cho có đạo đức.
    – Vậy là kể từ dạo đó, tết nào trong nhân dân cũng làm bánh chưng bánh giày hả ông? – Một cháu hỏi ta.
    – Đúng vậy, kể từ hôm lên ngôi ta đã truyền trong dân gian tục lệ ấy – Ta nghiêm trang nói với các cháu ta những lời như thế!

    Trả lời

Viết một bình luận

Câu hỏi mới