1 bình luận về “kể 1 câu chuyện về tình yêu thương ( 2 trg)”
Chào em, em tham khảo gợi ý:
Ai cũng nghĩ tôi là con gái cưng của bố mẹ, luôn được bố mẹ và bà nội chăm sóc: không phải nấu cơm, rửa bát, giặt quần áo,… Tôi chỉ phải học và tham gia một số hoạt động ở trường, ở lớp. Vì vậy, lẽ đương nhiên, niềm vui mà tôi có thể dành cho bố mẹ chỉ là những tấm giấy khen sau mỗi học kì và thành tích sau những đợt thi học sinh giỏi. Thế nhưng tuần trước, tôi đã làm cho bố mẹ vui lòng, không phải là bởi những thành tích trong học tập mà là việc tôi đã một mình chăm sóc bà khi bà ốm trong lúc bố mẹ vắng nhà.
Hôm ấy, cả bố và mẹ tôi đều có lịch đi công tác cả ngày, chỉ có tôi và bà nội ở nhà. Sáng sớm hôm ấy, mẹ gọi tôi dậy và dặn dò chỗ để thức ăn ba bữa cho hai bà cháu. Tôi đã quen với việc này lắm. Sau khi bố mẹ tôi đều đi làm cả, tôi bắt đầu đánh răng rửa mặt và mời bà ra ăn sáng. Tôi khẽ gọi: “Bà ơi, con mời bà dậy ăn sáng”. Bà mệt mỏi trả lời: “Con cứ ăn trước đi rồi đi học. Lát nữa bà dậy, bà sẽ ăn sau”. Tôi ngoan ngoãn làm theo lời bà mà trong lòng băn khoăn quá. Chắc mấy hôm nay trời trở rét nên bà ốm. Nhưng đã đến giờ đi học, tôi vội vã cắp sách đến trường. Trưa hôm ấy tôi rất vui vì vừa được chín điểm rưỡi môn Toán. Vừa về tới nhà, tôi chạy vào định khoe với bà. Ơ kìa! Sao hôm nay nhà lạnh ngắt thế? Bình thường, cứ vào mỗi buổi sáng bà lại tranh thủ dọn dẹp phòng khách, tưới tắm cho cây cối trong vườn. Sao nhà cửa hôm nay lại bừa bộn, cây cối thì ủ rũ dưới nắng? Hay là bà vẫn nằm trên phòng? Tôi hoảng hốt chạy vào phòng bà, bà nằm thiêm thiếp, mắt bà lim dim. Tôi vội vã lấy điện thoại gọi ngay cho mẹ. “Số máy quý khách vừa gọi không liên lạc được … Xin …”. Thôi chết, tôi quên mất là mẹ đi công tác. Tôi bình tĩnh nhớ lại cách mẹ vẫn chăm sóc khi tôi ốm. Đầu tiên, tôi phải chườm khăn mát lên trán bà. Bà thấy man mát, liền nói với tôi:
– Bà thấy đỡ sốt rồi con ạ!
Tôi liền nói ngay:
– Bà ơi, bà nằm đây đợi con một lát. Con đi nấu cháo trứng bà ăn là bà sẽ khỏe lại ngay thôi. (Câu nói mà mẹ vẫn thường nói mỗi khi tôi ốm)
Nói là nói thế, nhưng tôi đã nấu cháo trứng bao giờ đâu mà biết. Tôi có nhớ lại mùi vị bát cháo trứng. Đầu tiên phải đổ gạo vào nồi, cho thật nhiều nước, đun cho đến khi nhừ,… Sau đó… đập trứng vào, quấy đều lên, rắc tía tô và hành đã thái vào. À, tôi phải cho thêm muối vào nữa nhỉ? Tôi múc một thìa ăn thử: “Mình nấu cũng được đấy chứ?”. Tôi liền múc ngay một tô mang lên cho bà. Tôi bón từng thìa cho bà. Bà ăn được vài thìa rồi thôi. Tôi lo lắng hỏi bà:
– Cháo dở quá hả bà?
– Không, bà thấy đắng miệng quá.
Nghe thấy thế, tôi ngay lập tức vào bếp, pha một cốc nước chanh rồi bảo bà uống hết cho ngọt miệng. Thế nhưng, bà vẫn chỉ húp thêm được vài miếng. Tôi khuyên bà:
– Bà ơi, bà phải ăn hết mới khỏe được chứ. À, sáng nay con được chín điểm rưỡi môn Toán đấy! Hay là… bà ăn để thưởng con.
Bà cười vui rồi âu yếm nói:
– Cha bố cô, ai lại đòi thưởng thế bao giờ. Thôi được rồi, để bà ăn.
Và thế là bà đã ăn hết một bát cháo. Tôi rụt rè hỏi bà:
– Bà ơi, bây giờ con đi lấy hộp thuốc, bà xem uống loại thuốc nào thì lấy nhé! Con … con không biết.
Bà gật đầu đồng ý. Sau khi đã chọn hai viên thuốc uống, bà nằm nghỉ. Còn tôi thì tranh thủ xuống phòng ăn trưa. Tôi cầm sách vở xuống phòng bà vừa học vừa thay khăn mát cho bà. Đến chiều, tôi hâm lại cháo buổi trưa rồi bón cho bà ăn.
Đúng 7 giờ tối hôm ấy, cả bố và mẹ tôi đều về. Lúc ấy, bà đã hết sốt và gần như khỏe lại. Cả nhà quây quần ngồi ăn bữa tối. Bà vui vẻ nói:
– Hôm nay, Cún nhà ta giỏi lắm!
Bà kể lại bà ốm như thế nào, và tôi đã chăm sóc bà như thế nào. Bà còn kể cả chuyện tôi đòi bà thưởng cho điểm chín rưỡi môn Toán bằng cách bắt bà ăn hết cháo. Bố mẹ tôi từ lo lắng, căng thẳng đến nhẹ nhõm, vui mừng. Mẹ xoa đầu tôi:
– Cún giỏi quá! Vậy là con đã lớn rồi đấy!
Tôi rất vui vì được làm một việc tốt giúp đỡ bà và bố mẹ. Tôi tự hứa sẽ trưởng thành hơn, không trẻ con như trước nữa.
1 bình luận về “kể 1 câu chuyện về tình yêu thương ( 2 trg)”