Kể lại một kỉ niệm sâu sắc nhất của em (Kết hợp kể, tả, biểu cảm), viết dàii nhaa, không chép mạnggggg nháaaaaaaaaaaa!!!!!

Kể lại một kỉ niệm sâu sắc nhất của em (Kết hợp kể, tả, biểu cảm), viết dàii nhaa, không chép mạnggggg nháaaaaaaaaaaa!!!!!

2 bình luận về “Kể lại một kỉ niệm sâu sắc nhất của em (Kết hợp kể, tả, biểu cảm), viết dàii nhaa, không chép mạnggggg nháaaaaaaaaaaa!!!!!”

  1. Đối với tôi, người bạn như một món quà quý giá mà thượng đế ban tặng cho mỗi người, và trong thời học sinh sao có thể thiếu đi người bầu bạn, gắn bó. Tình bạn trong tôi được xây dựng từ những giọt kết tinh của tình cảm. Và đó là người có thể thay đổi cuộc sống của tôi dù chỉ là một phần nhỏ nào đó, là người có thể cùng học, cùng chơi, và có thể chia sẻ những buồn vui với tôi đôi chốc, làm cho tôi cười đến ngặt nghẽo đến nỗi tôi không thể dừng lại, dưới những tán cây xanh thẫm giữa sân trường, thậm chí cùng tôi hò hét học thuộc một bài thơ tranh thủ giờ ra chơi trước khi cô giáo kiểm tra đọc thuộc. Chúng tôi sẽ nắm lấy tay nhau và nói rằng mọi chuyện rồi sẽ tốt đẹp, người mà đã cùng tôi tạo nên “ tuổi thơ dữ dội” chính là My, cô bạn thân của tôi từ thời tiểu học đã để lại cho tôi nhiều ấn tượng sâu sắc nhất!
     Tôi thích cái tuổi 13 của My, cái tuổi đã phô lên hết vẻ đẹp của người con gái mới lớn, khi ngồi học bài, lúc ánh mắt tôi vừa chạm vào khuôn mặt toả sáng của nó khiến tôi say sưa nhìn một lúc lâu không hề chớp mắt mà chẳng hề hay biết. Tôi thích gương mặt bầu bĩnh với nước da trắng hồng toát lên đầy vẻ dễ thương, gây thơ và trong sáng của My. Đôi mắt của nó là đẹp nhất, đôi mắt to, tròn, đen nhánh có hai hàng mi dài cong vút lên lúc nào cũng mở to hồn nhiên, ngơ ngác. Mái tóc My dày và mượt, mịn như tơ thơm thoang thoảng mùi hương bưởi, nó thường đưa tay lên vén tóc rất đặc biệt, nó lắc đầu cho tóc hất qua vai cũng đặc biệt không kém, hành động của nó khiến tôi trố mắt nhìn. Tôi thích ngắm nhìn đôi môi trái tim của My lúc nào cũng lia láu trò truyện và ca hát, nơi đó đã in dấu biết bao nụ cười toả nắng để lộ hàm răng đều tăm tắp như những viên đá cuội được mài giũa và sắp xếp cẩn thận. Mỗi khi nó cười là gương mặt thiên thần của nó lại toả sáng để lại cho người nhìn một ấn tượng khó phai và cảm giác dễ chịu. My không chỉ có gương mặt thiên thần mà giọng ca của nó cũng “ thiên thần” không kém, giọng nó ngọt ngào, trong trẻo như tiếng chim ca và cũng dịu dàng như lời ru của mẹ, mỗi khi nghe nó kể chuyện, tôi say sưa lắng nghe, chìm đắm trong từng con chữ như bị thôi miên, đối với tôi đó chính là “ vũ khí” mạnh nhất của nó. Tôi ngưỡng mộ cái dáng người nhỏ nhắn, cân đối với những bước đi khoan thai, duyên dáng đén lạ thường của My, nét duyên dáng của nó hoàn toàn bẩm sinh và nó không hề ý thức với những cử chỉ mềm mại, động tác “ dễ ghét” và kiểu cách của mình.
    Tôi quen My từ hồi Tiểu học nên chúng tôi thân thiết như hình với bóng và dành cho danh những kỉ niệm vô cùng đẹp. Chiều chiều, mỗi khi được nghỉ học là tôi và My lại cùng nhau đạp xe ra đồng chơi, cùng ngắm những bãi cỏ xanh mướt in dấu chân tuổi thơ, ngắm nhìn bầu trời xanh thẳm, thả hồn theo những đám mây bồng bềnh lặng lẽ trôi, nâng nui những bông lúa trĩu hạt, cùng thưởng thức mùi hương của làng quê, mùi của đất, của đồng lúa, của những ngọn cỏ non tơ mà chỉ ở làng tôi mới có và chúng tôi không thể không nhớ nhung mỗi lúc đi xa. Tôi hỏi My: “ Lớn lên cậu muốn làm gì?”, câu trả lời của nó khiến tôi “há hốc mồm”: “ Tớ muốn làm một kĩ sư thật giỏi để sáng tạo ra nhiều loại máy mọc hiện đại giúp các bác nông dân đỡ vất vả, nhìn các bác làm việc mồ hôi ướt đẫm, da cháy đen vì nắng, mình thương lắm”. Ước mơ của nó thật đẹp, thật ý nghĩa, tôi xúc động lắm và chẳng buồn khoe ra cái ước mơ ích kỷ của mình mà trước đây tôi cho là to lớn. My đối với tôi không chỉ là người bạn mà nó còn là người thầy, người thầy không chỉ đem đến kiến thức mà còn cho tôi những bài học đạo đức sâu sắc. Tôi ngưỡng mộ cái trí nhớ siêu phàm của nó, thầy cô trong trường ai cũng biết đến nó là một bách khoa toàn thư, lúc nào bàn của nó cũng chặt ních người hỏi bài nhưng chưa bao giờ tôi thấy mặt nó cau có, có người hỏi bài nó cũng tươi cười đón tiếp như đang chào đón một “khách hàng” vào cửa tiệm của nó, vì vậy cả lớp ai cũng ngưỡng mộ và yêu mến My. Tôi luôn cảm thấy thật tự hào vì có một người bạn thân như nó, lúc nào đi cạnh My tôi cũng tươi cười hãnh diện trước con mắt ngưỡng mộ của mọi người khi mình được làm bạn, được đi chung với một thiên tài như nó. Khi vào nhà My chơi, ai cũng phải choáng ngợp trước số “châu báu” của nó, phòng nó toàn là giấy khen, một căn phòng mà bao nhiêu học sinh hằng ao ước nhưng mà khó ai có được, trong đó có tôi! Mỗi ngày trôi qua bên bạn bè đều là những kỉ niệm đẹp đối với tôi nhưng những ngày bên My luôn là những kỷ niệm đẹp nhất. Có lần, kì thi cuối kì 2 sắp tới, lớp tôi ai cũng hừng hực khí thế cho kì thi quan trọng này, bàn của My lúc nào cũng đông đúc người hỏi bài, còn tôi lại chẳng có chút hứng thú với học, tôi thích đi chơi hơn nhiều bởi lẽ tôi chẳng thông minh, thành tích kém nên tôi chúa ghét những kì thi như vậy, tôi không tìm thấy một chút hứng thú nào ở việc học, nhưng tôi có My, cô bạn luân động viên tôi học hành bằng mọi cách. Nó bắt tôi mỗi buổi chiều đều phải qua nhà nó học bài, trong khi cô “gia sư riêng” của tôi hết mực giảng dạy nhưng những lời giảng của My cứ lọt vào được tai bên phải thì lại chui ra ngoài qua tai bên trái, bởi lẽ tâm trí tôi còn đang lang thang đâu đó mà chẳng chú tâm đến bài học, mọi chuyện cứ thế diễn ra, cô “gia sư riêng” của tôi dù không được trả một đồng tiền công nào nhưng vẫn hết mực giảng dạy, còn cô học trò ham chơi vẫn hoàn ham chơi không chút tiến bộ. Kì thi trôi qua và mọi chuyện vẫn diễn ra theo đúng những gì mà nó phải diễn ra, căn phòng chứ toàn “châu báu” có My lại có thêm món đồ quý giá, còn tôi thì điểm vẫn kém và có lẽ chẳng bao giờ tôi bằng My, cô giáo tôi chỉ biết lắc đầu ngao ngán. Tôi vẫn sẽ giữ vững phong độ ấy nếu không có một chuyện xảy ra đã làm thay đổi tôi, vì kết quả của tôi quá thấp nên làm ảnh hưởng đến thành tích của lớp, trên đường đi học về nhiều bạn không thể nhịn được mà đã mắng tôi là “đồ học dốt, làm bạn với người toàn diện như My mà cũng không tiến bộ nên nổi, sao mà xứng đáng làm bạn của My”, tôi chưa từng nhận một đã kích lớn như vậy trước đây, lần đầu tiên tôi biết xấu hổ là gì, tôi chạy một mạch về nhà trước bao nhiêu lời xì xào bàn tán của mọi người mà quên mất rằng My vẫn còn đang đợi tôi. Tôi ngồi một góc, suy nghĩ mọi chuyện rồi không hiểu tại sao lại đâm ra giận My, có lẽ sự đố kị đang tràn vào trái tim tôi khiến tôi mất đi lý trí, tôi chẳng còn nhớ đến những phút giây hạnh phúc của tôi và My, chẳng còn nhớ đến nó vì muốn tôi hiểu bài mà phải dành ra 3 tiếng đồng hồ quý báu của nó để giảng một bài toán cho tôi, trong đầu tôi trán ngập sự đố kị và tức giận. Tôi đã lảng tránh My mấy ngày liền, trong lớp học tôi cứ ngồi một mình một góc không trò chuyện mặc cho My hết lời dò hỏi nhưng tôi cũng không hé một lời, nó buồn lắm nhưng tôi vẫn mặc kệ. Đã mấy ngày liền chúng tôi không nói chuyện với nhau, một đứa lắm lời như tôi giờ đây lại không nói một lời, tôi như biến thành một con người khác. Một hôm, đang ngồi trong phòng thì tôi nghe tiếng xe quen thuộc của My nhưng tôi vẫn ngồi lì trong phòng, một lúc sau tôi lại nghe thấy tiếng xe của nó ra về mà nó vẫn chưa nói một lời nào với tôi, tôi tò mò chạy ra xem thì trước mắt tôi là một chùm bóng bay rực rỡ sắc màu và một lá thư, tôi mở thư ra đọc và không kìm được nước mắt, nó đã dành hết số tiền tiết kiệm của mình để mua chùm bóng bay này cho tôi bởi lẽ nó không hiểu vì sao tôi giận nó nhưng nó biết tôi đang buồn và dặn tôi hãy thả chùm bóng bay này đi và tôi sẽ hết buồn ngay. Tôi bâng khuâng cầm chùm bóng bay và lặng người nhìn theo vóc dáng mảnh khảnh của My đang lao vụt đi như một con chim sâu bé nhỏ, tự nhiên cảm thấy nó đáng yêu quá chừng. Bất giác tôi ngước nhìn lên chùm bóng bay đang lơ lửng trên đầu sợi dây và khẽ buông tay. Chúm bóng chợt rùng mình, chao qua chao lại rồi nhẹ nhàng nhấc mình bay lên khoảng trong xanh. Và quả như My nói, khi chùm bóng vừa giã từ mặt đất, dường như nỗi buồn của tôi cũng âm thầm chắp cánh bay theo. Lòng tôi tự nhiên thảnh thơi, nhẹ nhóm đến lạ lùng, tôi liền chạy một mạch đến nhà My, ôm lấy cô bạn đáng yêu của tôi. Bên cạnh tôi, My ngồi thõng chân xuống sông và đong đưa hai chân theo thói quen. Tôi chăm chú nhìn nó, đầu óc tự nhiên chập chờn như rơi vào ảo giác:
    • Diệp ơi- My thình lình mở miệng
    Tôi giật mình như người đang ngủ bị đánh thức:
    • Gì hả My?
    • Ngày mai cậu ghé rủ mình đi học nhé, đừng giận mình nữa nhé!
    Lần này thì tôi tỉnh hẳn
    Tôi hối hận vì đáng nhẽ tôi phải là người nói câu này, tôi vô cớ giận nó mà nó chẳng trách cứ tôi một câu mà còn chủ động làm hoà với tôi, nó bây giờ đối với tôi chẳng còn đơn giản chỉ là từ bạn thân mà đối với tôi My là tri kỷ, tất cả những gì nó làm cho tôi đã chứng minh tất cả, nó là người bạn tốt nhất của tôi, không chỉ sau này, bây giờ mà sẽ là mãi mãi.
    Dù bây giờ đã mỗi người một nơi nhưng tình bạn đẹp của chúng tôi sẽ còn mãi, mỗi khi nhớ về My là nhớ về những khoảng hồi ức đẹp, nó đã cùng tôi tạo nên một tuổi thơ đẹp, một tuổi thơ dữ dội, thứ mà tôi mãi mãi trân quý, cảm ơn My, người bạn tri kỷ của tôi!
     
     
     
             

    Trả lời
  2. Có cuộc sống nào mà không có kỉ niệm? Có tuổi thơ nào mà không có những cảm xúc trong trẻo? Cuộc sống của tôi, tuổi thơ của tôi đã thật sự tồn tại theo đúng nghĩa của nó. Những kỉ niệm khó phai và những cảm xúc hồn nhiên bé bỏng. Những điều tuyệt vời đó đối với tôi quý giá đến nỗi khó có thứ gì thay thế được và người đã giúp tôi cảm nhận được điều đó chính là mẹ. Những kỉ niệm tuổi thơ của hai mẹ con tôi tuy thật đơn giản nhưng đó chính là những thứ mà tôi luôn thấy đẹp nhất trong cuộc sống này. Cũng như mẹ là người mà tôi luôn yêu nhất trong lòng và có lẽ sẽ chẳng bao giờ thay đổi. Cuộc sống của tôi từ trước giờ được chăm chút rất kỹ lưỡng. Mọi người trong gia đình đều quan tâm theo cách cung cấp mọi thứ vật chất đầy đủ có thể. Mẹ thì khác, mẹ quan tâm bằng những thứ vô hình nhưng quý giá hơn những vật chất tôi có gấp ngàn lần. Mẹ cũng không ép buộc tôi phải làm những điều tôi không thích. Mẹ dạy tôi cách làm người từ lúc tôi con bé, đúng theo câu nói của ông bà xưa “ Dạy con từ thuở còn thơ, dạy vợ từ thuở bơ vơ mới về”. Từ đó đến nay, tôi đã học được rất nhiều điều từ mẹ. Ngoài kiến thức giáo khoa là việc chăm sóc, yêu quý chính bản thân mình một cách đúng đắn; trân trọng những thứ mà mình đang có; đối nhân xử thế ở đời sao cho phải… Từng điều, từng điều một đều nhẹ nhàng đi vào tâm trí của tôi và in sâu trong ấy bằng cách dạy đặc biệt của mẹ. Xen kẽ vào từng điều mẹ dạy là những kỉ niệm tuổi thơ trong trẻo mà mẹ mang đến cho tôi như muốn tô thêm nhiều màu sắc cho nhịp sống nhàm chán này. Từng kỉ niệm của hai mẹ con tôi rất mộc mạc đơn giản có nhiều khi nó rất nhỏ bé như hạt cát nhưng đó chính là những thứ mà lòng tôi cất giữ cẩn thận nhất. Mẹ luôn cố gắng cho tôi cảm nhận hết được những điều thú vị của tuổi thơ và trân trọng chúng. Mẹ hay kể rằng: Tuổi thơ của mẹ là những tháng ngày tự học, tự chơi, tự lo tất cả cho bản thân và cả mấy đứa em vì hồi đó ngoại tôi có đông con lại bận buôn bán nên không có thời gian chăm sóc con cái. Có những lúc mẹ phải tự xin đi học rồi dẫn em đi học ké nhưng mẹ hồi đó học rất giỏi và tham gia hoạt động phong trào rất nhiều. Mấy năm liền mẹ làm liên đội trưởng, có những lúc mẹ đi tham dự Đại hội cháu ngoan bác Hồ ở xa nhà mà bà ngoại vẫn không hề hay biết, mẹ phải tự lo cho mình. Nhưng mẹ nói rằng hồi ấy tuy vậy nhưng rất vui vì mẹ có được tuổi thơ thật sự khi cứ chiều về là lại đi tắm sông, bắt cá, chơi đùa cùng lũ bạn, về nhà thì phụ ngoại và lo học hành, cũng nhờ thế nên mẹ hình thành được tính tự lập từ rất nhỏ. Đối với tôi, những lời dạy dỗ của mẹ đã đem lại những bài học vô cùng sâu sắc. Mà từ đó, tôi thêm trưởng thành hơn từng ngày.

    Trả lời

Viết một bình luận