Kể lại một trải nghiệm là một chuyến đi (Cấm chép mạng) giúppp iii mnggg, doo thgiann có hạn aaaaaaaaaa (không chép mạng ạ)

Kể lại một trải nghiệm là một chuyến đi (Cấm chép mạng)
giúppp iii mnggg, doo thgiann có hạn aaaaaaaaaa (không chép mạng ạ)

2 bình luận về “Kể lại một trải nghiệm là một chuyến đi (Cấm chép mạng) giúppp iii mnggg, doo thgiann có hạn aaaaaaaaaa (không chép mạng ạ)”

  1. Gửi cậu: Bài làm.
    Buổi cắm trại tối hôm đó quả là một điều tuyệt vời đối với tôi. Tôi đã có một chuyến đi bổ ích và lí thú. Tôi xin kể về chuyến đi ấy cho các bạn nghe.
    Gia đình tôi dự định cho một chuyến picnic trong một khu rừng, cây cối khá thưa thớt nên khá an toàn, không thể không nhắc tới các anh chị hưỡng dẫn viên nhiệt tình được, họ cũng đồng hành suốt chuyến đi với gia đình tôi đấy. Khi tôi bị lạc, chính chị Na- người trong đoàn hướng dẫn viên – đã tìm thấy tôi và đưa tôi về với gia đình.
    Trong chuyến dã ngoại, ai cũng được trang bị bộ trang phục dã ngoại tuyệt đỉnh, đó cũng là vì sự an toàn, tránh muỗi hay rét lạnh, côn trùng hay nhiễm bệnh trong rừng. Tôi khá chắc rằng bạn sẽ thích bộ đồ này, màu nâu nhạt bằng da dày, có vằn nâu đen trên quần áo, trông hoang dã thật sự. Khoảng 15h chiều, đoàn xe du lịch picnic đã chờ sẵn đón gia đình tôi cùng các hộ gia đình khác, tôi khá hào hứng với chuyến đi này. Cho đến hơn 18h, chúng tôi chính thức bắt đầu cuộc hành dã ngoại tuyệt đỉnh.
    Khu rừng bao phủ một màn đen mờ ảo, có chút rùng rợt và khá hoang dã, cảm tưởng như đây không phải chuyến dã ngoại bình thường, mà là chuyến đi sinh tồn của bản thân tôi. ” Lại đây nào con, phụ mọi người dựng lều với đốt lửa trại nào!” – Tiếng mẹ tôi vang lên, vang rộng cả khu rừng, nếu tôi có nói thì thầm thì chắc ngay từ xa đã có người nghe thấy tôi nói rồi. Sau nửa tiếng vất vả dựng lều và chuẩn bị đồ cắm trại, cả đoàn chúng tôi quyết định sẽ làm bữa nướng thịt xông khói ngon lành, nhưng phải thật bí hiểm đúng không? Các anh chị hướng dẫn viên du lịch quả là những người tuyệt vời và rất là thú vị. Họ làm cho bầu không khí trở nên rợn người, chỉ kể những câu chuyện ma thôi mà khiến mọi người xung quanh khiếp vía và hình dung ra biết bao con ma quái dị. Tôi rất thích thú nhưng cũng sợ đến không dám nhúc nhích, phải bám chặt lấy mẹ. Phải có cô ở gia đình kế bên xin dừng việc kể chuyện ma thì các anh chị hướng dẫn viên mới ngừng lại. Đúng là hú hồn!
    Tôi nhớ như in hình ảnh ông lão đã cõng tôi trong lúc tôi bị lạc đoàn. Sau khi ăn no nê, ai nấy đều về túp lều ấm áp của mình. Nhưng vì bận gì đó mà không ai để ý tôi, tôi đã trốn bố mẹ đi ròm ngó khu rừng, tôi tự nói thầm trong đầu:” chỉ đi gần gần quanh đây thôi, không sao đâu.” Nhưng đâu biết chuyện gì đã xảy ra, tôi chính thức đi lạc. Tôi có sợ không? Có chứ, tôi sợ đến tái xanh mặt, run rẩy vì lạnh, run rẩy vì sợ sẽ có con ma nào đó túm lấy tôi từ đằng sau. Nước mắt tôi giàn ra hai má, chảy như suối, nhưng không dám phát ra tiếng khóc , dù chỉ là âm thanh nhỏ nhất. Sau khi đủ can đảm, tôi khập khiễng, chậm rãi tiến lên phía trước, tay tôi lạnh băng và bịp lấy đôi tai để che đi tiếng côn trùng kêu inh ỏi, nghe chúng kêu mà khiếp đảm.
    Thật may mắn, trong bóng tối bao trùm, tôi bỗng thấy ánh sáng phía xa xa, tôi rối rít khóc oà lên như chưa bao giờ được khóc. Có một ông già chững 70 tuổi đã ra khỏi nhà và chạy lại dỗ dành tôi. Tôi kể lại toàn bộ câu chuyện cho ông nghe. Sau đó ông trấn an tâm lí tôi, và cõng tôi đi dần ra khỏi khu rừng, vì chân tôi không thể đứng vững được nữa. Ông bảo cứ tin ở ông, vì ông sống ở rừng lâu lắm rồi, ông rất thạo đường đi ở đây. Nhưng đoàn của tôi nằm ở đâu thì tôi không rõ, nhưng đoán chắc là ở mép khu rừng. Chúng tôi đi tiếp, đi tiếp, và cuối cùng gặp chị Na, tôi biết tên của chị vì được nghe chị trò chuyện và giới thiệu trong xe buýt khi khởi hành. Chị Na hoảng hốt và chạy lại đỡ lấy tôi trên lưng ông lão, chị ôm trầm lấy tôi, chị ứa khóc oà như em bé vâỵ . Chị định quay lại đằng sau cảm ơn ông lão, thì không thấy ông đâu nữa, ông đã lặng lẽ rời đi lúc nào không hay. Chị Na dẫn tôi về lại đoàn, mọi người cũng vừa kịp về, thấy tôi, bố mẹ chạy ùa đến, ôm tôi, hôn tôi như không thể cưỡng được. ” Con biết bố mẹ lo cho con lắm không, sao con dám bỏ đi như vậy hả, hễ có chuyện gì xảy ra thì bố mẹ sẽ sống ra sao??” Mẹ vừa khóc vừa mắng tôi, nhưng đó là một cái mắng ngọt ngào và đặc biệt. Sau lần đó, tôi không dám tự ý đi một mình mà không có phép của người lớn. Nhưng dù gì cũng không thể phủ định chuyến đi này thú vị thật.
    Chuyến đi cắm trại lần ấy đã để lại ấn tượng sâu đậm trong kí ức tôi. Nếu có dịp, tôi cũng muốn tham dự một chuyến đi sin tồn giống thế này, đương nhiên sẽ không có chuyện đi lạc rồi. Tôi yêu chuyến đi dã ngoại này!

    Trả lời
  2. Tháng 1 năm ngoái, lớp chúng tôi đã có dịp ghé thăm huyện Đất Đỏ (Bà Rịa – Vũng Tàu) để dự lễ tưởng niệm nữ anh hùng Võ Thị Sáu. Đây là lễ hội diễn ra vào ngày 27 tháng Chạp âm lịch hằng năm. Vào dịp này, hàng nghìn người dân ở khắp mọi nơi đến dâng hương, tưởng nhớ chị, đồng thời tham gia các hoạt động văn hóa trong lễ hội.
    Tôi được biết những hành động dũng cảm của Võ Thị Sáu trong kháng chiến chống Pháp qua những tư liệu lịch sử về chị. Câu nói nổi tiếng của chị trước khi bị xử bắn: “Đả đảo thực dân Pháp! Việt Nam độc lập muôn năm! Hồ Chủ tịch muôn năm!” khiến tôi rất háo hức trông đợi chuyến đi này.
    Khi đứng trước đền thờ của chị, lòng tôi dâng trào một nỗi xúc động, tự hào. Ngôi đền nằm ở ngã tư Đất Đỏ. Trước đền thờ là bức tượng chị Võ Thị Sáu. Tượng được đúc bằng đồng, cao 7m, tạo theo thế chị Sáu ung dung ra pháp trường. Bức tượng mang phong thái hiên ngang, bất khuất của người anh hùng. Từ sáng sớm, dòng người đổ về thắp hương, dâng lễ trong niềm tưởng nhớ bậc tiền nhân. Trên bàn thờ, những bó hoa, quả ngọt, bánh kẹo,… được bày biện khá đẹp. Người dân bao quanh buổi lễ, các đồng chí lãnh đạo tỉnh, lãnh đạo huyện Đất Đỏ bắt đầu chủ trì buổi lễ.
    Trong không khí trang nghiêm, bài diễn văn tưởng niệm của ban tổ chức đã gợi lên hình ảnh người anh hùng Võ Thị Sáu thật gần gũi mà oai hùng. Tên thật là của chị Nguyễn Thị Sáu. Chị là con của một gia đình nông dân ở xã Phước Thọ, quận Đất Đỏ (nay thuộc xã Phước Long Thọ, huyện Đất Đỏ). Giống như các anh mình, chị đã tham gia vào các hoạt động bí mật ở địa phương khi chỉ mới 14 tuổi.
    Năm 1949, chị tham gia đội Công an xung phong Đất Đỏ làm liên lạc, tiếp tế. Năm 1950, chị bị chính quyền Pháp bắt và bị kết án tử hình vì đã ném lựu đạn tại chợ Đất Đỏ, giết chết cai tổng Tòng và gây thương tích cho 20 tên lính Pháp. Phút giây chị Sáu ra pháp trường đúng là những phút giây anh hùng. Có lẽ nào không rưng rưng nước mắt khi trước phút hành hình, chị đã yêu cầu bỏ bịt mắt để nhìn đất nước mình đến giây phút cuối. Tràng đạn đã nổ trong tiếng hát bài Tiến quân ca của chị.
    Sau phần lễ trọng thể, trang nghiêm là phần hội tưng bừng. Dự hội là dịp để nhân dân địa phương và du khách vừa tưởng niệm người anh hùng, vừa giao lưu và thực hành các sinh hoạt văn hóa.
    Võ Thị Sáu hi sinh khi tròn 18 tuổi. Cuộc đời chị tuy ngắn ngủi, nhưng lòng yêu nước và khí phách anh hùng của chị là bất diệt. Có lẽ vì vậy mà lễ hội tưởng niệm chị hằng năm ở Đất Đỏ (Bà Rịa – Vũng Tàu) trở thành một trong những lễ hội truyền thống lớn ở địa phương, luôn thu hút đông đảo người dân và khách du lịch tham dự.

    Trả lời

Viết một bình luận

Câu hỏi mới