Kể lại một truyện cổ tích mà em đã được học bằng lời văn của mình.
Kể lại một truyện cổ tích mà em đã được học bằng lời văn của mình.
2 bình luận về “Kể lại một truyện cổ tích mà em đã được học bằng lời văn của mình.”
Xin chào chào tao là Thạch sanh trong câu chuyện Thạch sanh đây ta đã từng là một người nghèo khó sống trong túp lều đơn sơ ơ nhưng bây giờ ta đã khác ta đã trưởng thành một ông vua của một nước nọ họ nếu các bạn không tin ta thì hôm nay các bạn hãy lắng nghe ta kể lại câu chuyện mày nhé
Khi ta là một chàng trai nghèo sống trong một túp lều cũ dựng dưới gốc đa cả ra tài ta chỉ có một lưỡi búa hàng ngày lên rừng đốn củi kiếm ăn một hôm khi chân tay ta bóc một đống củi về thì có thấy một người ta dựa nghỉ ngơi ở đó ta dám bắt chuyện với hắn và biết được tên là Lý Thông rồi Lý Thông kết nghĩa anh em người ta
Guitar xuống mồ côi cha mẹ cứ vô thân nay lại có người chăm sóc ta vui vẻ nhận lời ta từ biển túp lều gọi đến sống cùng mẹ con Lý Thông không ấy ta đang đi trên đường trở về nhà thì thế Lý Thông nhận một mâm rượu thịt ê hề mới ăn rồi bảo
Đêm nay anh đi ca ngủ thờ nhặt vì dở mất mà rượu Em chịu khó đi thay anh một đêm sáng mai rồi về
Ta liền đồng ý màn đêm bắt đầu buông xuống ta thì đang mơ mơ màng màng thì lúc ta chuẩn bị nhắm mắt thì một tiếng nổ lớn vang lên khiến ta tỉnh rất cầm lấy vũ trên tay và đi vào xem nếu thờ như thế nào ai ngờ đâu quan tâm đến xuất hiện với thân hình khổng lồ 2 chiếc răng sắc nhọn lao về phía ta
Tao không hề sợ hãi mà ta dùng lệnh chúa lao vào chiến đấu với nó ta sẽ xác nó là hai mảnh trăng tinh hiện nguyên hình là một con sâu khổng lồ để lại một cung tên bằng vàng ta chặt đầu nó đem về
Sáng hôm sau tao lên gõ cửa để vào nhà Lý Thông và mẹ hốt hoảng khi nhìn thấy đầu chân tinh liền quỳ xuống van lậy tao không biết chuyện gì xảy ra rồi ngồi trên chiếc ghế kể lại mọi chuyện rồi Lý Thông đáp con Sơn tinh-thủy là nhà vua nuôi em giết nó không hỏi tội lắm Em hãy đi tìm một nơi trú chân ở đó đi còn lại để anh liệu.
Vì tin tưởng Lý Thông ta bèn Thu dọn đồ đạc và chở về túp lều cũ một ngày nọ khi ta đang ngồi trên một cuộn độ cao ta thấy một con chim đại bàng to lớn không được mấy con chim khát mà dưới nó nó đang tham một con người ta bèn rút công dân vàng da bắn vào chân nó nó đau quằn quại bàn đạp xuống một cái hang
Ta liền đi theo vết máu rồi dẫn đến một cái hang động ta liền bảo cho quân lính biết rồi ta sẽ là người cứu công chúa lính thả dây thẳng xuống ta bước từ từ xuống thì thế công chúa đang bị giam bảy con chim to lớn hết các ta rút mũi tên vàng đâm thẳng vào mắt nó lấy giữ chặt đất vuốt sắc đổ vỡ đôi đầu đại bàng
Sau khi giải cứu công chúa ta liền cho công chúa lên trước khi công chúa lên được mặt đất Lý Thông miền xa lính đắp kín cửa hang bây giờ tao mới biết được âm mưu của hắn ta đi theo lối dẫn để ra khỏi hang đang đi ta đã giải cứu một người và tự xưng mình là con vua Thủy tề và cho ta một điều ước ta chỉ ước có một cây đàn
Rồi hai con trăn tinh và đại bàng lang thang hai con đó đã ăn cắp vàng bạc rồi quẳng ở gốc đa và vân vân cho ta ta bị bắt hạ ngục các bạn à câu chuyện cũng đã dài được rồi thì các bạn cũng biết về sau là tao lấy công bằng cho ta cha và mẹ con Lý Thông bị sét đánh chết ta được phong nên làm vua và cùng Quân sĩ 18 nước thi đấu cuối cùng họ cùng nhau rút về nước ta cùng vợ sống hạnh phúc suốt đời.
Các bạn à qua câu chuyện trên ta cần rút ra bài học là sống ở đời phải biết giúp đỡ mở rộng lương tâm không được số ích kỷ như nhà mẹ con Lý Thông các bạn nhé
Tình mẹ bao la như biển Thái Bình, dạt dào.” Cứ mỗi lần nghe câu hát này, em lại nhớ đến mẹ. Mẹ là người luôn yêu thương, che chở cho con cái. Tình yêu và công ơn trời biển của mẹ không bao giờ ta có thể đền đáp nổi. Vì vậy, con cái phải hiếu thảo với cha mẹ. Câu chuyện “Sự tích hoa cúc trắng” là một trong những câu chuyện nói về sự hiếu thảo của con cái đối với mẹ mà em rất xúc động mỗi khi đọc. Ngày xưa, có hai mẹ con sống với nhau trong một túp lều rách nát. Buồn thay, mẹ cô ngã bệnh nặng. Một hôm, dường như không chịu nổi, bà gọi cô đến bảo: – Mẹ thấy mệt quá. Con đi tìm thầy thuốc cho mẹ. Cô bé liền đi tìm ngay. Trên đường vào rừng sâu, cô ngồi khóc vì tìm mãi chưa thấy ai chữa bệnh được cho mẹ thì một ông cụ tóc bạc phơ hiện lên. Ông hiền từ nhìn cô bé và hỏi:
– Cháu ơi! Sao cháu lại khóc?
– Dạ thưa ông, cháu đi tìm thầy thuốc cho mẹ ạ. Mẹ cháu bị bệnh nặng lắm!
– Ta là thầy thuốc đây. Giờ cháu dẫn ta tới nhà, ta sẽ khám cho mẹ cháu. Cô bé vui mừng, dẫn ông về nhà. Về đến nơi, ông bảo cô: – Cháu vào rừng, tìm cây cổ thụ thật to, hãy hái những bông hoa màu trắng trên đó. Mỗi bông có bao nhiêu cánh thì mẹ cháu sẽ sống được bấy nhiêu ngày. Vì lo cho mẹ, cô cứ đi hoài, đi mãi đến khi đôi chân đã rã rời thì cô đã thấy được cây cổ thụ cành lá sum suê. Dưới gốc cây, mọc lên những bông hoa màu trắng rất thơm, rất đẹp. Cô mừng rỡ, chạy đến bên hoa, hái rồi đếm:
– Một, hai,… Trời ơi! Bông hoa ít cánh thế này, mẹ chỉ sống được chừng này ngày nữa sao?
Cô bé nhớ lời ông cụ dặn, cô dùng tay xé từng cánh hoa thành nhiều sợi. Mỗi sợi bỗng biến thành một cánh hoa trắng muốt, xinh xinh. Cứ thế, bông hoa cô tìm được có thêm rất nhiều cánh.
Cầm bông hoa trắng xinh , cô chạy nhanh về nhà. Trở về nhà, cô thấy cụ đã đứng chờ ở cửa, cười và bảo với cô bé: – Mẹ cháu đã hết bệnh rồi. Đó là nhờ sự hiếu thảo, ngoan ngoãn của cháu đấy. Cô mừng vui gọi mẹ từ ngoài ngõ. Mới bước vào, cô đã thấy mẹ tươi cười, khoẻ mạnh đón cô. Cô ôm chầm lấy mẹ, hạnh phúc vô cùng.
Từ đó về sau, người ta gọi bông hoa đó là hoa cúc trắng, biểu tượng của lòng hiếu thảo của con đối với mẹ.
Qua câu chuyện, ta thấy được sự hiếu thảo của cô bé dành cho mẹ. Mẹ là người sinh thành ra chúng ta, ta cần biết yêu thương, vâng lời khi vẫn còn mẹ bên cạnh chăm từng bữa ăn, lo từng giấc ngủ. Mẹ yêu con bao la như biển cả, tình yêu đó ta không thể đền đáp hết được. Người xưa đã có câu: “Ai còn có mẹ xin đừng làm mẹ khóc Đừng để buồn lên mắt mẹ nghe không”.
#xin hay nhất. Chúc bn hc tốt!!! Cái này mình coppy về truyện hoa cúc trắng ( coppy truyện nội dung i tác giả sáng tác ra truyện ) còn lời là mình tự làm và chỉnh sửa hết nha bn nên ko có trên mạng đâu. Chỉ có truyện thui à chứ bài này ko có
Cứ mỗi lần nghe câu hát này, em lại nhớ đến mẹ. Mẹ là người luôn yêu thương, che chở cho con cái. Tình yêu và công ơn trời biển của mẹ không bao giờ ta có thể đền đáp nổi. Vì vậy, con cái phải hiếu thảo với cha mẹ. Câu chuyện “Sự tích hoa cúc trắng” là một trong những câu chuyện nói về sự hiếu thảo của con cái đối với mẹ mà em rất xúc động mỗi khi đọc.
Ngày xưa, có hai mẹ con sống với nhau trong một túp lều rách nát. Buồn thay, mẹ cô ngã bệnh nặng. Một hôm, dường như không chịu nổi, bà gọi cô đến bảo:
– Mẹ thấy mệt quá. Con đi tìm thầy thuốc cho mẹ.
Cô bé liền đi tìm ngay. Trên đường vào rừng sâu, cô ngồi khóc vì tìm mãi chưa thấy ai chữa bệnh được cho mẹ thì một ông cụ tóc bạc phơ hiện lên. Ông hiền từ nhìn cô bé và hỏi:
– Cháu ơi! Sao cháu lại khóc?
– Dạ thưa ông, cháu đi tìm thầy thuốc cho mẹ ạ. Mẹ cháu bị bệnh nặng lắm!
– Ta là thầy thuốc đây. Giờ cháu dẫn ta tới nhà, ta sẽ khám cho mẹ cháu.
Cô bé vui mừng, dẫn ông về nhà. Về đến nơi, ông bảo cô:
– Cháu vào rừng, tìm cây cổ thụ thật to, hãy hái những bông hoa màu trắng trên đó. Mỗi bông có bao nhiêu cánh thì mẹ cháu sẽ sống được bấy nhiêu ngày.
Vì lo cho mẹ, cô cứ đi hoài, đi mãi đến khi đôi chân đã rã rời thì cô đã thấy được cây cổ thụ cành lá sum suê. Dưới gốc cây, mọc lên những bông hoa màu trắng rất thơm, rất đẹp. Cô mừng rỡ, chạy đến bên hoa, hái rồi đếm:
– Một, hai,… Trời ơi! Bông hoa ít cánh thế này, mẹ chỉ sống được chừng này ngày nữa sao?
Cô bé nhớ lời ông cụ dặn, cô dùng tay xé từng cánh hoa thành nhiều sợi. Mỗi sợi bỗng biến thành một cánh hoa trắng muốt, xinh xinh. Cứ thế, bông hoa cô tìm được có thêm rất nhiều cánh.
Cầm bông hoa trắng xinh , cô chạy nhanh về nhà. Trở về nhà, cô thấy cụ đã đứng chờ ở cửa, cười và bảo với cô bé:
– Mẹ cháu đã hết bệnh rồi. Đó là nhờ sự hiếu thảo, ngoan ngoãn của cháu đấy.
Cô mừng vui gọi mẹ từ ngoài ngõ. Mới bước vào, cô đã thấy mẹ tươi cười, khoẻ mạnh đón cô. Cô ôm chầm lấy mẹ, hạnh phúc vô cùng.
Từ đó về sau, người ta gọi bông hoa đó là hoa cúc trắng, biểu tượng của lòng hiếu thảo của con đối với mẹ.
Qua câu chuyện, ta thấy được sự hiếu thảo của cô bé dành cho mẹ. Mẹ là người sinh thành ra chúng ta, ta cần biết yêu thương, vâng lời khi vẫn còn mẹ bên cạnh chăm từng bữa ăn, lo từng giấc ngủ. Mẹ yêu con bao la như biển cả, tình yêu đó ta không thể đền đáp hết được. Người xưa đã có câu:
“Ai còn có mẹ xin đừng làm mẹ khóc
Đừng để buồn lên mắt mẹ nghe không”.