KỂ VỀ KỈ NIỆM VỚI MỘT NGƯỜI THÂN MÀ EM XEM LÀ ĐIỂM TỰA TINH THẦN

KỂ VỀ KỈ NIỆM VỚI MỘT NGƯỜI THÂN MÀ EM XEM LÀ ĐIỂM TỰA TINH THẦN

2 bình luận về “KỂ VỀ KỈ NIỆM VỚI MỘT NGƯỜI THÂN MÀ EM XEM LÀ ĐIỂM TỰA TINH THẦN”

  1. Mỗi kỉ niệm đều để lại trong tôi những ấn tượng sâu sắc. Tôi vẫn còn nhớ mãi về kỉ niệm về một lần tôi đã trốn học cùng với nhóm bạn ra ngoài chơi điện tử. Hôm đó, trong giờ sinh hoạt, cô giáo chủ nhiệm yêu cầu cả lớp tự quản do cô phải đi họp. Hùng đã rủ tôi trốn ra ngoài cổng trường chơi điện tử. Nhưng cô giáo đã phát hiện ra. Cô đã nhắc nhở chúng tôi trước cả lớp. Cô còn nói rằng sẽ đến gặp phụ huynh để trao đổi vào cuối tuần. Điều đó khiến tôi cảm thấy rất lo lắng. Bố của tôi rất nghiêm khắc và khó tính. Cuối tuần, cô đã đến nhà nhưng chỉ có mẹ ở nhà, còn bố tôi đã đi công tác. Cô nói chuyện với mẹ khoảng một tiếng rồi ra về. Tôi ngồi trên phòng, thở phào nhẹ nhõm vì bố không có nhà, nhưng cũng rất lo lắng. Sau khi cô ra về, mẹ đã gọi tôi lại để trò chuyện. Trái với thái độ nhẹ nhàng của mẹ, tôi đã tỏ ra khó chịu, còn cãi lại mẹ. Khi nghe những lời tôi nói, mẹ chỉ im lặng. Tôi thấy ánh mắt của mẹ buồn bã. Mấy ngày sau, bố đi công tác về. Một hôm, tôi đi học về thì nhìn thấy một bức thư trên bàn. Tôi mở thư – một dòng chữ quen thuộc của bố hiện ra. Những lời bố viết khiến tôi cảm thấy vô cùng xúc động. Tôi nhận ra những điều mà mẹ hy sinh cho mình thật lớn lao. Và tôi cảm thấy ân hận vô cùng về những lời nói vô lễ lúc đó. Buổi tối hôm đó, sau khi ăn cơm xong, tôi đã đề nghị được giúp mẹ rửa bát. Sau đó, khi bố mẹ ngồi xem vô tuyến ở phòng khách. Tôi đã nói lời xin lỗi với bố mẹ. Lúc đầu, bố mẹ rất ngạc nhiên. Nhưng sau đó, tôi cảm nhận được bố mẹ đã rất xúc động. Cả hai cùng nói: “Không sao đâu, con biết nhận lỗi là tốt rồi!”. Tôi ôm chầm lấy bố mẹ của mình. Nước mắt rơi lúc này mà không biết. Quả thật, gia đình luôn yêu thương chúng ta vô điều kiện. Những người thân sẽ bao dung, dạy dỗ cho mỗi người những bài học quý giá. Kỉ niệm này đối với tôi thật ý nghĩa biết bao.
    chuc cac bn thi tot
    cho minh hay nhat dc ko bn

    Trả lời
  2. Trong cuộc đời, ai ai cũng có kỷ niệm riêng của bản thân. Mỗi kỷ niệm đều quan trọng. Em cũng có rất nhiều kỷ niệm vui, buồn,… Nhưng có một kỷ niệm rất đáng nhớ đã in sâu vào tâm trí em.
    Cả một quãng trời tiểu học, em luôn luôn bị bạo lực học đường, kể cả những người em từng tin tưởng nhất, dành nhiều hi vọng nhất cũng theo những kẻ xấu hành hung em. Em có cái tính nhút nhát như thỏ đế, ra sao đi chăng nữa cũng không dám nói cho gia đình nghe. 
    Một hôm, cũng vẫn như mọi ngày, em bị bóc lột, bị một đám giựt tóc, ném cặp,… Em rất đau nhưng phải kìm nén mà chịu đựng. Những giọt lệ rơi xuống, ướt đẫm áo. Họ vẫn tiếp tục cho đến khi một bạn học sinh mới của lớp xuất hiện. Bạn ấy tên là Hà – học sinh giỏi nhất lớp. Em không ngờ những thứ đang diễn ra trước mặt mình, Hà đứng trước mặt em, ngăn cản nhóm người xấu, nói:
    – Nếu bây giờ các bạn không dừng tay, tôi sẽ báo đến ban giám hiệu và các bạn có thể bị đình chỉ học.
    Chỉ một câu nói nhẹ nhàng đó thôi cũng khiến chúng phải khiếp sợ. Hà đem đến cho em bất ngờ này đến bất ngờ khác. 
    Nhờ có Hà, em mới có ngày hôm nay, có được sự tôn trọng, có được tình yêu thương của bạn bè.
    Nhờ có ngày hôm đó, em mới có thể đứng vững và không bao giờ cúi mặt trước những kẻ xấu.
    Em và Hà bắt đầu làm bạn tốt của nhau, lúc nào rảnh chúng em luôn luôn cùng nhau đọc sách, nghe nhạc, chơi thể thao hay cùng nhau học bài để chạm tay tới ngôi trường ước mơ. 
    Hà – một người mà em xem là điểm tựa tinh thần.
    Em sẽ luôn luôn cố gắng nắm chặt tay Hà, không bao giờ đánh vỡ tình bạn này.
    #mabel2207

    Trả lời

Viết một bình luận

Câu hỏi mới