2 bình luận về “Trải nghiệm giúp tâm hồn em trở nên phong phú hơn”
Mùa hè vừa rồi, em đã được về quê ngoại và sống cùng ông bà hai tuần. Tuy đó không phải là một thời gian dài, nhưng nó thực sự đã đem đến cho em những trải nghiệm tuyệt vời không bao giờ có thể quên được.
Chiều hôm ấy, sau hơn năm tiếng háo hức trên xe khách, em đã có mặt tại nhà của ông bà với một chiếc vali lớn và cái bụng đói meo. Ngôi nhà của ông bà nhỏ hơn nhà của em ở thành phố, nhưng nó lại có một khu vườn rất lớn, và một cái ao cá xinh xắn. Chúng khiến em vô cùng thích thú và khát khao được khám phá đến mức quên ngay đi sự mệt nhọc của chuyến đi dài. Tuy nhiên, ông bà đã ngăn em lại bởi vòng tay ôm dịu dàng và ấm áp. Ông bà dẫn em vào nhà, chỉ chỗ cho em sắp xếp đồ đạc, sau đó cho em ăn một bữa cơm thật ngon lành.
Từ sau hôm ấy, em chính thức được trải nghiệm cuộc sống thú vị và khác lạ cùng ông bà của mình. Buổi sáng, em dậy sớm để cùng ông chạy bộ buổi sáng. Thay vì chạy bộ ở công viên như ở phố, em được theo ông chạy dọc theo cánh đồng lúa xanh tốt của làng. Mùi lúa thơm ngọt phảng phất trong cơn gió buổi sáng, tiếp thêm cho em sức mạnh để có thể chạy bền bỉ cả một quãng đường dài. Sau đó, em trở về nhà và cùng ông bà ăn sáng. Ăn xong, em xung phong giúp bà rửa bát ở cái giếng nhỏ sau nhà. Tuy mới đầu có chút khó khăn do lạ lẫm, nhưng chỉ loáng cái là em quen ngay. Sau đó, em lại được theo bà đi chợ quê để mua đồ. Đồ đạc ở đây
Vào các buổi chiều, em được theo ông đi câu cá ở hồ, ở sông. Đi thả diều ở chân đê, đi cắt cỏ cho bò ở sau đồi. Đi hái quả chín ở sau vườn, đi bắt ếch, mò cua mò ốc ở ruộng. Những trải nghiệm ấy khiến em vui lắm. Được hòa mình vào thiên nhiên và được tận hưởng các món ăn do chính mình kiếm được khiến em sung sướng vô cùng. Tối tối, em lại ra nằm trên chiếc chõng tre trước sân cùng ông bà. Nghe ông bà kể những chuyện ngày xưa, kể về lúc mẹ còn nhỏ. Câu chuyện nào cũng hay và thú vị. Em nằm nghe mà thiếp đi lúc nào không hay. Tuy là mùa hè, nhưng ở quê lúc nào cũng mát rượi nhờ bóng râm của các cây ăn quả cao lớn, và những cơn gió thổi từ ao lên. Vậy nên, dù không bật điều hòa, em vẫn luôn cảm thấy mát mẻ.
Sau hai tuần ở với ông bà, em học thêm được rất nhiều điều thú vị. Em cảm thấy bản thân khỏe mạnh hơn, dạn dĩ hơn và nhanh nhẹn hơn hẳn. Trở lại thành phố, em tiếc nuối lắm những ngày được sống cùng ông bà. Nhất định, em sẽ lại về thăm ông bà vào kì nghỉ gần nhất.
Ai lớn lên mà ko có quê hương, có tình yêu gia đình. Đối với tôi, quê hương là tổ tiên, ông bà, là những người thân thương nhất. Quê hương có ý nghĩa rất thiêng liêng và cao quý – là nơi gắn bó với tôi biết bao kỉ niệm. Tôi đã có một trải nghiệm đi về quê để ăn Tết. Đối với tôi, đây là một chuyến đi rất vui và đáng nhớ.
Sáng hôm đó, là 4 giờ 30 phút. Gia đình tôi chuẩn bị đồ đạc, hành lí để về quê ăn Tết. Xe bắt đầu di chuyển đến vùng quê thân thương – vùng quê đã nuôi ba tôi khôn lớn – đó là vùng đất Quảng Nam nổi tiếng với món ăn “Mì Quảng”. Trên đường đi, hai bên cửa sổ của xe là những ngôi nhà cấp 4, những hàng cây xanh rì rào trước gió, nó dần dần lùi về sau và đã biến mất khỏi tầm mắt tôi, tôi vẫy tay: “Tạm biệt Đà Nẵng !!” .
Lúc ấy, xuất hiện những dải lúa, những con bò, con trâu và người nông dân đang cày cấy. Và lúc đó xuất hiện những trẻ con đg nhảy xuống sông để tắm. Nhưng đang đi thì xe lại bị hết xăng nên cả nhà tôi phải tìm một trạm xăng nào đó để đổ làm tôi mất một khoảng thời gian để ngắm nhìn quê mình, cũng phải mất hơn 35 phút.
Và rồi, cũng đến nơi. Bước xuống xe, cái đầu tiên đập vào mắt tôi là một cánh đồng lúa bao la như một tấm lụa màu vàng khổng lồ. Bước vào nhà, gặp các cô, các dì, các chú, các bác, … tôi khoanh tay và cúi mặt xuống chào mọi người. Tôi thích thú khi được chơi đùa với các bạn, gặp được người tôi yêu quý – đó là ông cố, người luôn chơi đùa, động viên, an ủi tôi.
Đến trưa, mọi người đều soạn bàn ăn rồi mời ông cố tới ăn. Những món ăn trên bàn rất ngon và bổ dưỡng như món: Gà hầm đậu đen, gà bóp gỏi, cháo gà, súp cua, mì quảng, bia, nước ngọt, …. Trong khi đó, tôi lại ngồi xuống và ăn luôn chứ ko mời mọi người trong bàn ăn. Ba mẹ cau mày và nhắc nhở tôi rằng: “Trước khi ăn, con phải mời người lớn ăn trước rồi con mới được ăn, con hiểu chưa ?” “Dạ, con biết rồi ba ạ !!” – Tôi trả lời một cách ngượng ngùng . Cả nhà ăn xong thì đều dọn dẹp bàn ăn và mọi người trong gia đình tôi đều vào phòng nghỉ ngơi vì họ đã đi tới đây với một chuyến đi rất dài và mệt. Tôi đánh một giấc từ 12 giờ trưa đến 4 giờ chiều.
Tôi thức dậy và mời ông cố ra trước san để đi dạo và ngắm hoa, ngắm cảnh. Ngôi làng ở thật yên bình và ấm áp. Hàng cỏ mọc xung quanh, bao bọc cả một nếp tường. Những bông hoa hồng đỏ rực, bông hoa hướng dương vàng như nghệ, những bông hoa đậu biếc khi nhìn sâu vào thì tôi tưởng như một vùng đại dương bao là rộng lớn và ở giữa nó như có một chiếc thuyền màu trắng đg lơ lửng trên ko trung. Và những cây thuốc cứu giúp cho ông tôi ko bị đau lưng và chân. Tôi và ông cùng nhau đi đến mộ của tổ tiên mình và thắp cho họ ba nén nhang. Sau đó, tôi dẫn ông xuống ruộng để bắt ốc nhưng ông đã từ chối và tôi đtôi một cái ghế và hai cái rổ để đựng những con ốc “siêu to khổng lồ”. Ông nội bắt ghế ra ngồi và tay cầm quạt quạt qua quạt lại, mỉm cười nhìn tôi đang mò mẫm từng con ốc. Tôi reo to lên: “A, ông ơi, con bắt được con ốc “siêu to khổng lồ” nè ông ơi. Ước gì con được bắt ốc cả ngày cho ông ăn, con không muốn lên thành phố đâu, ở trên đó chán lắm”. Ông cười to: “Kkk, nếu con không lên đó thì sao mà con học hành được. Con phải học thật giỏi rồi về đây bắt ốc cho ông ăn, còn nấu món “Ốc bưu xào sả ớt” nữa chứ !!” “Dạ, con biết rồi, con sẽ cố gắng học tập thật tốt để sau này đtôi quà và nấu món ông thích ạ !” Ông xoa đầu tôi và mỉm cười.
Chuyến đi không chỉ là về quê thôi mà còn cho tôi cách trồng lúa. Từ đó, tôi mới rút ra một kinh nghiệm khi trồng lúa thì cần trồng những nơi đất bằng phẳng và biết cách phòng chống các loại động vật, sinh vật gây hại cho lúa.
Bước ra về, tôi cảm thấy tiếc nuối và mong rằng được chơi ở quê vì ở đó rất vui. Khi lên xe, vẫn là hai bên cửa sổ, tôi nhìn những cánh đồng vàng bát ngát đang lùi dần, lùi dần và biến mất. Rồi xuất hiện những ngôi nhà cấp 4 và những hàng cây xanh rì rào đung đưa trước gió. Và tôi sực ra: “A, mình đã về lại Đà Nẵng rồi à .” Ngồi sau xe, tôi nói với ba rằng: “Ba ơi, năm sau nếu có dịp, ba chở gia đình mình về quê nữa nha ba !!” Ba gật đầu đồng ý và nói với tôi một điều kiện: “Dễ thôi, nhưng với một điều kiện: Con phải đạt được học sinh giỏi của trường, như thế, ba mẹ mới chở con đi về quê nữa. Có được không ?” Tôi vui vẻ đồng ý: “Dạ, con hứa sẽ đạt được học sinh giỏi của trường, sẽ cố gắng đạt được điểm cao ạ.”
Chuyến đi đó thật là tuyệt vời và bổ ích đối với tôi. Lần đầu được trồng lúa và được quay trở về với các bạn mà hồi nhỏ, chúng tôi đã chơi rất thân với nhau. Những điều tôi ấn tượng nhất khi về quê là được gia đình, ông và dạy cho cách trồng lúa. Làm cho tôi lại nhớ đến công lao vô cùng to lớn của những bác nông dân ngày đêm làm lụng vất vả, dầm sương dải nắng, là mồ hôi, nước mắt giữa một vùng trời nóng như lửa, nhưng họ vẫn cố gắng làm ra những hạt thóc, hạt gạo, nên chúng ta không được lãng phí mà mọi người cần trân trọng công lao của họ.
2 bình luận về “Trải nghiệm giúp tâm hồn em trở nên phong phú hơn”