Viết 1 bài văn khoảng 400 chữ kể lại một trải nghiệm giúp tâm hồn em trở nên phong phú hơn ( 1 chuyến đi tới vùng đất mới

Viết 1 bài văn khoảng 400 chữ kể lại một trải nghiệm giúp tâm hồn em trở nên phong phú hơn ( 1 chuyến đi tới vùng đất mới )

2 bình luận về “Viết 1 bài văn khoảng 400 chữ kể lại một trải nghiệm giúp tâm hồn em trở nên phong phú hơn ( 1 chuyến đi tới vùng đất mới”

  1. Trong cuộc đời mỗi người đều có một trải nghiệm giúp tâm hồn của chúng ta trở nên phong phú hơn. Em cũng vậy, hôm ấy chỉ là một ngày đi chơi thôi nhưng em đã cảm thấy rất vui và làm cho tâm hồn của em trở nên phong phú hơn hẳn bao ngày khác.
    Hôm ấy là ngày 9 tháng 6 năm 2021. Lúc ấy là 1 buổi sáng em đang ở trong nhà bà ngoại em để chuẩn bị 1 chuyến đi chơi ở Công Viên trong Thái Nguyên. Hôm ấy em và các anh chị và em họ của em rất háo hức vào ngày hôm ấy. Vì ngày hôm đó là ngày rất đặc biệt khi chúng em vừa mới khỉ học xong, Sau bao ngày mệt mỏi với đống bài tập và học thì cuối cùng chúng em đã được đi chơi 1 buổi. Em và các anh chị (các em) đã chuẩn bị đồ đạc rất kĩ càng để chuẩn bị cho việc đi chơi. Khi đến nơi, các bạn của em cũng ở đấy vì nghe nói ở đó có rất nhiều trò chơi rất thú vị
    Đầu tiên là khi mới đến nơi mẹ em và các bác cùng với gì của em, đã sẵn sàng chụp vài tấm ảnh xinh xinh để làm kỉ niệm trong ngày hôm ấy, em cũng chụp ảnh cùng. Sau đó, khi mọi người đang say sưa chụp ảnh thì trẻ con chúng em lại đi chơi và tham quan một vòng ở đó. Ở đấy có những căn nhà rất rùng rợn và đáng sợ, khi em đang đi thì tự nhiên có 1 con ma tượng nó nhảy ra làm em hết hồn rồi đi qua nó, tiếp theo là trò chơi cầu trượt cỏ siêu tốc độ, em và người chị họ đáng yêu của em 1 đội còn 2 đứa em họ của em 1 đội, em và chị của em trượt rất vui nhưng cũng có phần đáng sợ vì cầu trượt ấy là cầu trượt siêu tốc độ nó trượt rất nhanh mà là cầu trượt cỏ nữa, nhưng người mà trượt giỏi nhất là anh trai họ của em. Chơi xong trò chơi trượt cỏ thì chúng em được vào 1 cái cầu trượt rất cao khoảng 7m rất vui vẻ. Rồi thì chúng em đi chơi cảm giác mạnh với trò tầu lượn quay vòng vòng vòng vèo rất nhanh.
    Tuy hơi mệt nhưng em cảm thấy nó giúp tâm hồn của em được sảng khoái và trở nên phong phú hơn như bao ngày khác. bây giờ là giờ đi cắm trại, mọi người háo hức dựng trại lên và đốt lửa chơi cùng nhau rất vui. Cuối cùng là đi nghỉ giải lao sau 1 ngày vui chơi thỏa thích, mọi người gọi lên những món ăn ngon như kem, hoa quả, bánh kẹo và nước ngọt.
    Đó là 1 trong những ngày trải nhiệm giúp tâm hồn của em trở nên phong phú hơn. Em rất thích những ngày ấy và em hứa sẽ đạt học sinh xuất sắc vào những năm học sau để được đi chơi tiếp.

    Trả lời
  2. Kì nghỉ hè vừa qua, bố mẹ đã thưởng cho mình một chuyến đi tham quan Côn Đảo trong một tuần. Đó là phần thưởng dành vì mình đã cố gắng học tập và đạt được danh hiệu Học sinh xuất sắc. Mình không thể nào diễn tả được cảm xúc khi ấy, vừa vui mừng, vừa tự hào vì đây là phần thưởng mình đạt được sau một quá trình phấn đấu.
     
    Đúng năm giờ sáng tàu bắt đầu khởi hành, tất cả gia đình đều vui sướng khi lần đầu tiên được lướt trên sóng biển mát rượi. Chỉ hơn bốn tiếng sau mình đã có mặt ở Côn Đảo.  Khi đến đây mình đã không khỏi ngỡ ngàng bởi vẻ đẹp mà thiên nhiên ban tặng. Mình nhớ nhất là vào ngày đầu tiên, được cùng bố mẹ tản bộ dưới những tán cây râm mát, một bên là những đỉnh núi đá, một bên là bờ biển trong xanh có thể nhìn thấy tận đáy. Mình đã cảm nhận được vẻ đẹp quyến rũ, hoang sơ vốn có của Côn Đảo. Bầu trời trong vắt một màu xanh. Những làn gió biển nhè nhẹ mơn man mái tóc. Những bờ cát mềm mịn của Hòn Bảy Cạnh, Hòn Tài hay Bãi biển Đầm Trầu khiến mình có cảm giác như đang đứng trên một tấm thảm nhung màu vàng nhạt . Bước ra xa một chút là bàn chân mình đã chạm những ngọn sóng tràn bờ, nghịch ngợm vỗ đến chân từng đợt, từng đợt một. Mình sững sờ trước sự phong phú, tươi đẹp của quang cảnh nơi đây. Qủa là một điểm du lịch lý tưởng.
     
    Tuy nhiên, đến với Côn Đảo, ngoài các bãi biển xinh đẹp và thơ mộng thì có lẽ nơi đây đã để lại trong mình một trải nghiệm vô cùng ấn tượng sâu sắc. Ngày thứ hai ở đó, Mình đã được biết đến một phần lịch sử đấu tranh giành độc lập, thống nhất đất nước qua chuyến tham quan quần thể nhà tù Côn Đảo khét tiếng hay viếng thăm nghĩa trang Hàng Dương, nơi yên nghỉ của hàng ngàn chiến sĩ đã quên mình hy sinh cho sự nghiệp vĩ đại của dân tộc.
    Cô hướng dẫn viên kể rằng hệ thống nhà tù này được người Pháp xây dựng để giam giữ những chiến sĩ tham gia các phong trào cách mạng và những người ái quốc chống lại chính phủ thuộc địa, và sau đó lại được Mỹ sử dụng để giam cầm tù binh trong cuộc kháng chiến chống Mỹ. Đây là nơi đã thiết lập chế độ tù đày, khổ ải hơn hai trăm nghìn chiến sĩ cách mạng. Họ đã bị bọn cai ngục sử dụng đủ miếng đòn tra tấn, bạo hành. Chao ôi! Mình ko thể tin vào mắt mình nữa. Nơi mình đang đứng cách đây ba mươi năm được gọi là “địa ngục trần gian” với hệ thống nhà tù kiên cố. Phía trên có lan can sắt kiên cố, ở giữa có hành lang để cai ngục kiểm soát hành động và tra tấn tù nhân. Hay bao quanh trại là hệ thống dây thép gai, vọng gác. Mình bần thần, kinh ngạc khi trước mắt hiện ra là những mô hình chiến sĩ bị còng xích, người chỉ còn da bọc xương, bị nhốt trong những căn phòng tối tăm, chật hẹp hay là những nhà tù ko mái che. Nước mắt mình đã rơi xuống. Mình nhẹ nhàng sờ lên như thể sợ các chú đau đớn lắm. Mình căm phẫn bọn thực dân Pháp và chế độ Mỹ ngụy tàn ác. Có lẽ ai ai cũng phải thương xót, chạnh lòng khi chứng kiến cảnh tượng nơi đây, một địa ngục khiến cả thế giới phải bàng hoàng mỗi khi nghĩ tới.
     
    Hai mươi ngàn chiến sĩ đã hy sinh, một con số thật khủng khiếp. Mình lê bước qua từng gian phòng, tay mân mê những viên gạch, tâm trạng nặng trĩu nỗi xót xa. Những phòng giam được thiết kế kỳ dị nhằm khủng bố các chiến sỹ cả về thể xác và tâm hồn. Phòng giam tập thể, phòng giam đặc biệt để tra tấn tử tù, xà lim (hầm đá),… họ bị đày đọa nghiệt ngã, bắt làm việc không ngừng nghỉ trong một căn hầm trật trội, ầm ĩ, bụi bặm, u uất. Mình bắt đầu mường tượng ra những cảnh tra tấn dã man, rồi mình lại thấy run sợ, nghẹn ngào nước mắt. Họ còn bị lột trần quần áo, phơi nắng phơi sương tới khi nào kiệt sức mà chết gục tại khu phòng tắm nắng với xung quanh là bốn bức tường đá, bọc bởi dây thép gai chằng chịt, còn ban đêm tử tù phải nằm dưới lớp đá lạnh toát, dần hao mòn sức khỏe theo năm tháng mà chết. Chúng luôn nghĩ ra mọi chiêu trò để tàn sát các tử tù. Thật là chiến tranh quá khốc liệt các bạn ạ!
     
    Mặc dù chịu xiềng xích và những đòn tra tấn dã man của thực dân Pháp, nhưng các chiến sĩ cách mạng vẫn không nguội lòng yêu nước, không mất ý chí và lòng dũng cảm. Ngược lại, nơi đây còn là trường học cách mạng, nhiều chiến sĩ đã trưởng thành ngay từ trong ngục tù.
       Sau khi được giải phóng, quá khứ đau thương như đám mây đen bao trùm Côn Đảo tan biến đã trả lại nơi đây vẻ đẹp thơ mộng quyến rũ ban đầu. Côn Đảo đang từng ngày được “thay da đổi thịt”, nhiều khách sạn đi kèm là các dịch vụ du lịch phát triển rất nhanh. Chuyến đi ấy đã để lại cho mình nhiều trải nghiệm tuyệt vời, biết thêm nhiều cảnh đẹp và đặc biệt là có thêm nhiều kiến thức về quá khứ đấu tranh hào hùng của dân tộc, về sự hy sinh mất mát để mình có được một đất nước độc lập tự do như ngày nay. Điều đó càng tiếp thêm động lực để mình cố gắng học tập thật tốt để sau này góp phần xây dựng quê hương ngày càng giàu đẹp. Nếu có dịp, chắc chắn mình sẽ quay lại Côn Đảo một lần nữa để được thắp nhang tưởng nhớ những anh hùng lịch sử.

    Trả lời

Viết một bình luận

Câu hỏi mới