Viết bài văn đóng vai nhân vật kể lại một chuyện cổ tích (Ko chép mạng nha)
Viết bài văn đóng vai nhân vật kể lại một chuyện cổ tích
(Ko chép mạng nha)
2 bình luận về “Viết bài văn đóng vai nhân vật kể lại một chuyện cổ tích (Ko chép mạng nha)”
Bố mẹ tôi mất sớm, từ nhỏ tôi sống với anh hai. Gia đình tôi chỉ có hai anh em nên sống nương tựa vào nhau. Một thời gian sau, anh đi lấy vợ, anh không muốn cùng chung sống với tôi nên đòi chia gia tài, lợi dụng là anh cả cùng cô chị dâu tính toán, đã giành hết phần tài sản quý giá mà cha mẹ tôi để lại, anh chia cho tôi một mảnh đất nhỏ có cây khế ngọt trong vườn. Tôi biết phận mình là em út, cũng không đòi hỏi nhiều, nhận phần chia rồi về lo lắng làm ăn, cày thuê cuốc mướn sống qua ngày. Mùa khế đến, quả trĩu cành, quả nào cũng to, ngon ngọt, cây khế là tài sản vô cùng quý giá với tôi lúc này. Một hôm, có một con chim lạ bay đến, đậu trên cây khế ăn quả này đến quả khác, vừa ăn vừa tấm tắc khen ngon. Tôi xót ruột quá, nhưng không nỡ bắn chim, bèn than với nó rằng: – Chim ơi, tôi chỉ có cây khế này nữa thôi, chim ăn hết quả rồi, tôi biết lấy gì nuôi thân. Vừa dứt lời, chim bàn trả lời: – Ăn một quả trả một cục vàng, may túi ba gang, mang đi mà đựng. Tôi vốn không tin lắm, nhưng vẫn nghe lời chim, may chiếc túi vừa vặn, rồi chim đến chở tôi ra một hòn đảo nhỏ, nơi đây nhiều vàng bạc khôn xiết. Nghe lời chim, tôi lấy đầy túi rồi chim mang tôi trở về nhà. Từ đó, cuộc sống của tôi trở nên khá giả hơn, đỡ cực khổ và vất vả hơn nhiều. Mọi người ai nấy cũng mừng cho tôi, người anh trai tôi biết chuyện thì năn nỉ đòi tôi đổi gia tài. Được tôi đồng ý, hai vợ chồng anh chuyển về sống nơi căn nhà cũ, khi khế kết quả, họ chực chờ chim bay đến ăn từng ngày. Như thường lệ, năm nay chim cũng bay đến ăn. Anh tôi cũng than thở với chim như trước, được chim lạ dặn dò như lời chim dặn với tôi. Thế là vợ chồng anh nhanh chóng may túi, do tính tham lam nên anh may cái túi to đùng phải tới mười gang tay để mang đi. Sáng hôm ấy, chim lạ chở anh tôi ra hòn đảo cũ. Anh nhanh tay chất đầy vàng bạc vào túi khổng lồ của mình, rồi cố nhét thêm vào túi trên người cho đầy. Chim lạ chở anh tôi về, nhưng đồ nặng quá, khi qua biển gặp phải trận gió mạnh khiến cánh chim bị nghiêng, anh tôi cùng bao châu báu rơi chìm xuống biển sâu. Anh chết, chị dâu phải sống cảnh cô độc, một mình nuôi hai đứa con. Tôi thương anh chị vô cùng và tự nhủ mình phải thật thà lương thiện, không được tham lam, ích kỷ, hẹp hòi để có cuộc sống tốt đẹp hơn.
Xin chào, tôi là hòn đá vôi đây ! Chắc ai cũng nghĩ chỉ có cục đá vôi thôi mà có chuyện gì để kể. Nhưng không phải vậy, thực chất tôi đây chính là người. Hôm nay tôi sẽ kể về cuộc đời khi còn là con người của tôi cho các bạn nghe nhé.
Ở gia đình nhà họ Cao có hai anh em, đó là tôi và anh. Chúng tôi giống nhau như đúc, ít ai có thể phân biệt được. Anh và tôi chỉ chênh nhau có một tuổi, hai chúng tôi rất yêu thương, tôn trọng lẫn nhau. Lúc chỉ tròn mười tám, mười bảy tuổi; cha mẹ chúng tôi đã mất. Nên nhà lúc nào cũng hiu quạnh, từ đó tình cảm hai anh em lại càng thấm thiết với nhau nhiều hơn.
Vì không còn cha mẹ để dạy dỗ, khuyên bảo nên hai anh em tôi đi đến xin học tại một người thầy họ Lưu. Hai anh em chúng tôi rất chăm chỉ học. Ngoài ra còn rất ngoan nên thầy Lưu xem hai chúng tôi như con. Thầy Lưu có một đứa con gái xinh đẹp, dịu hiền, cũng trạt tuổi hai chúng tôi. Từ lúc vào học, cô ấy lúc nào cũng tỏ ra hòa đồng, thân thiện với chúng tôi. Một hôm, cô ấy dọn ra môt bát cháo và mời chúng tôi ăn. Vì là em, tôi mời anh ăn trước. Từ đó tôi mới biết đó chỉ là cách để phân biệt ai là anh, ai là em. Lúc anh lấy vợ, tình cảm giữa hai người dần dần bị phai nhạt. Tôi buồn lắm, vì chẳng còn ai tâm sự nữa. Một hôm nọ, hai chúng tôi làm từ tối mời về, chẳng may tôi là người về trước. Tưởng là chồng, chị dâu ôm tôi thắm thiết, vô tình thì khung cảnh ấy bị anh thấy được. Kể từ đó, anh lúc nào cũng lạnh nhạt, cáu ghét với tôi vì nghi ngờ tôi và chị dâu có mới quan hệ gần gũi nào đó. Sáng hôm sau, gia đình anh chị đều đi cả hết, để lại tôi một mình. Vừa thấy oan ức anh đã trách nhầm tôi, vừa thấy cô đơn, nghỉ anh không còn thương tôi nữa nên tôi quyết định ra đi.
Đi mãi, đi mãi tội dừng chân ở một con sông, lúc này trời cũng đã tối. Tôi khóc một mình đến khi trời gần sáng, màng sương làm tay chân tôi tê cứng, chẳng bao lâu tôi hóa thành cục đá vôi.
Lúc bấy giờ thì anh tôi đã về, không thấy tôi, anh chạy khắp làng xóm hỏi thăm nhưng không thấy. Anh đi mãi, đi mãi rồi dừng chân tại con sông, anh ngồi khóc cạnh tôi. Lúc ấy tôi muốn nói:”anh ơi! Em ở ngay đây, ngay cạnh anh này, đừng buồn nữa anh nhé” nhưng bây giờ tôi chỉ là một hòn đá vô tri. Lúc sáng, anh biến thành một cái cây không cành. Chờ mãi không thấy chồng đâu, chị chạy tìm mãi, đuối sức chị gục xuống ngay cạnh cái cây không cành và khóc. Vì quá lạnh, chị chết biến thành một cây leo ngay trên thân cây.
Câu chuyện cuối cùng cũng lọt đến tai người dân, họ liền đem kể cho vua nghe. Vua nghĩ dù bây giờ họ chỉ là vật vô tri nhưng sẽ có một mối quan hệ nào đó với nhau, liền sai quân lính đem nghiền quả của cây không cành và lá của cây leo. Quả nhiên,nó có vị ngọt, cay cay còn nhổ vào tảng đá thì có màu đỏ. Dân trong làng gọi cây không cành là cây cau, lá cây leo là lá trầu còn cục đá là đá vôi.
Từ đó có tục ăn trầu. Tục ãn trầu bắt nguồn từ tình cảm keo sơn, thắm thiết của ba người. Vì thế các ngày lễ, hội hè, ăn trầu đã trở thành một tập tục đẹp của dân tộc ta
2 bình luận về “Viết bài văn đóng vai nhân vật kể lại một chuyện cổ tích (Ko chép mạng nha)”