viết bài văn miêu tả cảnh sinh hoạt giờ ra chơi lớp 6 nhaaa e cần gấp ạ

viết bài văn miêu tả cảnh sinh hoạt giờ ra chơi lớp 6 nhaaa
e cần gấp ạ

1 bình luận về “viết bài văn miêu tả cảnh sinh hoạt giờ ra chơi lớp 6 nhaaa e cần gấp ạ”

  1. Có lẽ trong cuộc đời của chúng ta thì quãng thời gian còn ngồi trên ghế nhà trường là quãng thời gian có nhiều kỉ niệm đẹp nhất. Có những kĩ niệm đã trở thành một thứ gì đó sẽ không bao giờ có thể phai nhòa trong tâm trí em. Và giờ ra chơi chính là một kỉ niệm nhỏ trong số những kỉ niệm đó của em
    Trong lớp, chúng em đang viết bài thì bỗng tiếng tùng…tùng…..tùng vang lên khiến chúng em đều đồng loạt dừng bút lại rồi đạy nắp bút tạo ra một tiếng “Tách” nho nhỏ.Tiếp nối tiếng trống vfa tiếng đóng nắp bút lại là một tiếng hô to của học sinh các lớp “Ra chơi rồi!” đầy quen thuộc vang lên từ các lớp. Sau cái âm thanh quen thuộc ấy là hình ảnh những con người ùa ra từ các lớp học, đông nghịt như đàn chim vở tổ. Trong chốc lát, cảnh tượng vắng vẻ của sân trường không mấy chốc đã trở nên đông vui, nhộn nhịp như một nông thôn lác đác vài người giờ đã trở thành một thành thị đông đúc.
    Trong lớp chỉ còn một số bạn, người thì chơi cờ ca-rô, người thì tranh thủ lam bài tập như những con ong thợ đang chăm chỉ làm việc, người thì lau bảng.  Trái lại với khung cảnh vắng vẻ trong lớp học thì cảnh tượng của sân trường lại rất nhộn nhịp. Những tiếng cười đùa ầm ĩ vang lên khiến ông mặt trời bình thường tính kí thất thường lúc thì giận giữ chiếu những tia nắng chói chang xuống sân trường, lúc thì lại chẳng thấy đâu giờ đây cũng cười theo làm tỏa xuống sân trường những tia nắng vàng hoe, ấm áp. Hiện ra trước mắt em đầu tiên là những nhóm học sinh tụ tập lại, mỗi nhóm từ 6-10 người để nói chuyện. Khung cảnh một chiếc ghế đá mà bao người ngồi chồng chất lên đã không còn xa lạ. Trái ngược lại với vẻ huyên náo của những chiếc ghế đá ấy thì vẫn có một số chiếc ghế chỉ lác đác có 2-3 người ngồi đọc sách rồi kể chuyện cho nhau nghe khiến con người ta có cái cảm giác thanh bình giữa sự nhộn nhịp của sân trường. Ngay cạnh sự thanh bình đó là một nhóm bạn đang chơi đá cầu, nhảy dây rồi đánh cầu lông. Dưới những tán cây bàng sum suê, xanh biếc, những trò chơi gần như thu hút rất nhiều sự chú ý. Ban đầu chỉ là một số người hò reo nhưng sau đó đã thu hút nhiều những bạn học sinh khác từ nhiều phía tụ lại một chỗ để xem thi đấu. “Những tuyển thủ” của chúng ta cố gắng quyết tâm thi đấu trong sự hò reo của “khán giả”. Đương nhiên, các tuyển thủ của chúng ta cũng không thể làm khán giải thất vọng. Những người chơi đá cầu thì nhẹ nhàng đá những quả cầu một cách điêu luyện. Những ngơi chơi câu lông thì phản xạ nhanh đến nỗi đôi khi khán giải chưa kịp nhìn thấy và không thể xác định rõ vị trí của quả cầu. Những người chơi nhảy dây thì kiên trì nhảy mặc kệ những giọt mồ hôi đang lăn trên trán.Bỗng tiếng tùng…tùng….tùng quen thuộc lại vang lên. Một số bạn thì nhanh chân, rảo bước đi về lớp nhưng còn một số bạn vẫn còn nuối tiếc mà cố chơi nốt những trò chơi. 
    Mỗi giờ ra chơi đến thật tuyệt, sau mỗi giờ ra chơi em có cảm giác thật phấn khởi, hứng thú và sẵn sàng cho một tiết học mới. Tuổi học trò của em đầy ắp những kỉ niệm, một trong những số đó chính là kỉ niệm nho nhỏ về giờ ra chơi. Đôi khi kỉ niệm không phải là một cái gì đó quá lớn lao và hoành tráng mà nó có thể là những điều hết sức bình thường, giản dị và quen thuộc trong mái trường thân yêu này

    Trả lời

Viết một bình luận

Câu hỏi mới