viết một bài văn 300 chữ tả về trải nghiệm sâu sắc của em gắn với người thân , bạn bè , con vật, đồ vật

viết một bài văn 300 chữ tả về trải nghiệm sâu sắc của em gắn với người thân , bạn bè , con vật, đồ vật

2 bình luận về “viết một bài văn 300 chữ tả về trải nghiệm sâu sắc của em gắn với người thân , bạn bè , con vật, đồ vật”

  1.    Mỗi người chúng ta sinh ra trên đời này đều có mẹ. Mẹ là người đã dưỡng dục sinh thành đến khi chúng ta lớn lên, soi sáng từng bước đi của con từ lúc chào đời đến lúc trưởng thành. Mẹ là một người đặc biệt trong cuộc đời. Có lẽ ai cũng yêu thương mẹ nhất trên đời. Tôi cũng vậy. Thế mà, có 1 lần tôi lại hiểu nhầm mẹ, làm sao mà tôi có thể quên được chuyện ấy đây ? 
       Sự hiểu nhầm ấy vào 1 buổi đêm tôi bị ốm.
       Lúc tôi ăn cháo xong, mẹ tôi đưa thuốc cho tôi uống. Nhìn những viên thuốc đắng đó, tôi nổi cáu và hất tung những viên thuốc xuống dưới đất. Mẹ tôi ko những không mắng tôi 1 câu nào mà cặm cụi cúi xuống nhặt. Khi mẹ cúi xuống, tôi bất chợt nhận ra những sợi tóc đã phai màu của mẹ. Đôi tay dịu dàng của mẹ năm xưa giờ đã trở lên khô khan, gầy còm. Quanh đôi mắt mẹ cũng đã xuất hiện thêm nhiều vất nhăn, tôi tự hỏi mình : “mẹ ơi, mẹ đã già từ khi nào vậy ?”. Tôi cũng tự trách mình vì trong buổi đêm thu lạnh lẽo không bóng người, mẹ đã phải lặn lội đi mua thuốc cho tôi. Thế mà, chỉ 1 hành động thôi, mọi công sức của mẹ coi như đổ xuống sông, xuống biển. Lúc ấy, tôi chỉ muốn hét thật to, to đến tận đáy lòng nhưng không được. Tôi bùi ngùi khóc xuất đêm hôm ấy. Tôi nói với mẹ : “Mẹ để con nhặt lên cho mẹ, con sẽ uống”. Mẹ mừng rỡ vì tôi đã thấu hiểu được tầm lòng của mẹ. Tôi từ từ nhặt thuốc lên và uống.
       Đến hôm sau, tôi đã khỏi, nhưng bù lại, mẹ lại bị ốm vì đã chăm sóc cho tôi cả đêm hôm ấy. Nghĩ lại, tôi thấy đó là 1 đêm vô cùng ý nghĩa, nó được bao bọc bởi tình yêu thương ấm áp của mẹ. Tôi chỉ muốn nói với mẹ rằng :”Mai sau con có đi đâu, con vẫn là con của mẹ, tình cảm con dành cho mẹ cũng giống như tình cảm mẹ dành cho con, con cảm ơn mẹ nhiều lắm !

    Trả lời
  2. Đó là một buổi sang cuối thu êm đềm, bầu trời cao trong xanh có ánh nắng vàng tươi. Hương cúc nở thơm ngào ngạt lan tỏa khắp không gian. Vậy là hôm nay tôi đi học. Tôi nao nao trong lòng những tưởng tượng ngây thơ với tâm trạng một đứa trẻ sắp đối diện với một sự kiện quan trọng: Tôi đi học
    Tôi còn nhớ như in mẹ là người dẫn tôi đi học ngày đầu tiên ấy. Hôm ấy, trên đường đi học, tôi thấy có rất nhiều các bạn học sinh cùng các bậc phụ huynh cùng tâm trạng với tôi. Ngôi trường dần dần hiện ra mang trong mình vẻ nghiêm trang dưới nắng thu nhè nhẹ. Không hiểu sao lúc này chân tôi cứ díu lại, bồn chồn, lo lắng bủa vây. Đi được một đoạn thì ngôi trường đã hiện rõ trước mắt. Trước mặt tôi là một cái cổng trường to lớn với những chữ viết lằng nhằng khó hiểu. Xung quanh đó là hàng trăm các bạn học sinh khác cùng với biết bao tâm trạng, suy nghĩ. Bạn thì níu chân mẹ, người thì mếu máo. Chợt có tiếng khóc òa sau lưng tôi, tôi liền chạy lại úp mặt vào mẹ và cũng nghẹn ngào khó tả.  Tôi chẳng rõ mình ngồi trong lớp học từ khi nào, chỉ nhớ trước khi rời khỏi vòng tay mẹ, mẹ dặn tôi: “Con cố gắng ở lại ngoan nhé, trưa mẹ đón về”. Câu nói ấy của mẹ khiến tôi không còn lo sợ gì nữa. Bỗng tôi lại nghe thấy giọng nói ngọt ngào khi nãy vang lên. Thì ra cô giáo đang giới thiệu về mình. Thực sự bây giờ trong lòng tôi không còn một mối bận tâm nào nữa, tôi hoàn toàn bình tĩnh và chúng tôi đang bắt đầu làm quen với cô giáo. Các bạn đã hết bỡ ngỡ, bắt đầu đùa nghịch và làm quen với nhau. Bàn ghế thơm mùi gỗ mới, bảng đen, bục giảng, cô giáo, ảnh Bác Hồ… tất cả đều làm tôi tò mò, háo hức. Cô dặn dò nhiều, đi kiểm tra sách vở và dạy cách cầm bút cho cả lớp. Giọng nói cô trầm ấm và khỏe khoắn làm tôi tin tưởng và không còn sợ hãi nữa. 
    Những kỷ niệm đẹp đẽ trong ngày khai trường đầu tiên ấy đã góp phần bồi đắp nên tâm hồn thơ của tôi đấy. Đó quả thực là một ngày đáng nhớ.
    @chúc bn hok tốt

    Trả lời

Viết một bình luận

Câu hỏi mới