Đối với em, cứ nhắc đến quê hương là lòng em lại dâng trào biết bao niềm tự hào. Quê hương em là nơi chôn rau cắt rốn, là nơi đã nuôi nấng em thành người. Nơi đây đã ghi lại bao kỷ niệm ngọt ngào, vui buồn của tuổi thơ em. Đó là những ngày em được sống bên bố mẹ được bố mẹ yêu thương. Ngày nắng chói chang mẹ vừa quạt vừa ru em ngủ. Mùa đông lạnh già bố ủ ấm cho em bằng tình yêu thương của người. Quê hương cũng là nơi cho em những người bạn hiền, bạn tốt. Những người bạn cùng em học tập, cùng em chăn trâu cắt cỏ trên bờ đê. Những người bạn đã cùng em sẻ chia bao nỗi buồn vui. Em còn nhớ những thầy cô đã dạy dỗ em. Nhưng lời giảng, những nét bút, tiếng nói, đã khắc sâu trong trái tim em. Làm sao em có thể quên được những con người đáng yêu đáng quý ở nơi yêu dấu của mình? Quê hương còn cho em những hàng cây xanh mướt, những bãi nương dâu, màu xanh tươi của đồng lúa. Chao ôi! biết ơn và tự hào biết mấy quê hương yêu dấu của em.
Quê hương là điểm tựa tinh thần quan trọng của mỗi người. Quê hương là xứ sở ta sinh ra, lớn lên. Ở nơi đó có mẹ, có cha, có gia đình, bè bạn. Mỗi người chỉ có một quê hương và điều đó là không thể thay đổi. Quê hướng luôn nằm trong trái tim của mỗi người, như cách mà nó đã ôm ấp, nuôi lớn chúng ta vào lòng. Có lẽ chúng ta, khi xa rời quê hương, luôn có mong muốn được quay trở lại. Sau tất cả những thành công, thất bại, đau lòng, vui vẻ ở nơi đất khách, ta chỉ muốn được như đứa trẻ trở về quê hương để được vỗ về như những ngày còn thơ. Tình yêu chính là động lực để mỗi người phấn đấu xây dựng một quê hương tươi đẹp hơn.
2 bình luận về “Đoạn văn về tình yêu quê hương”