em hãy viết một đoạn văn ghi lại cảm xúc sau khi đọc đoạn thơ: Thời gian chạy qua tóc mẹ Một màu trắng đến xôn xao Lưng

em hãy viết một đoạn văn ghi lại cảm xúc sau khi đọc đoạn thơ:
Thời gian chạy qua tóc mẹ
Một màu trắng đến xôn xao
Lưng mẹ cứ còng dần xuống
Cho con ngày một thêm cao.

2 bình luận về “em hãy viết một đoạn văn ghi lại cảm xúc sau khi đọc đoạn thơ: Thời gian chạy qua tóc mẹ Một màu trắng đến xôn xao Lưng”

  1. Đoạn văn cho em thêm hiểu về những nhọc nhằn, vất vả của mẹ. Nhân hóa ‘Thời gian chạy qua tóc mẹ” cho ta thấy được sự vô hình của thời gian nhưng lại không vô hình với mái tóc, với sụ già đi của mẹ. Màu trắng tóc mẹ làm con chua xót, đau đớn, bởi, mẹ hi sinh vì con quá nhiều. Đau đớn, xót xa hơn nữa là hình ảnh đối lập “lưng mẹ còng” và “con ngày một thêm cao”. Sự hi sinh của mẹ đã được minh chứng bằng sự lớn lên của con. Lời thơ chua xót, nhưng cũng hàm chứa trong đó sự biết ơn vô hạn con dành cho mẹ. 

    Trả lời
  2. Nhà thơ Puskin đã từng viết “Linh hồn là ấn tượng của một tác phẩm. Cây cỏ sống đc là nhờ ánh sáng. Chim muông sống đc là nhờ tiếng ca. Một tác phẩm sống đc là nhờ tiếng lòng của người cầm bút. Nhà thơ Trương Nam Hương đã để lại linh hồn của mình bây lên để tác phẩm “Lời mẹ hát” neo đậu mãi trong tâm hồn người đọc. Tác phẩm là nốt ngân đầy sáng tạo trong bản hoà tấu của văn học. Đặc biệt, là  bốn dòng thơ :
    “Thời gian chạy qua tóc mẹ 
    Một màu trắng đến xôn xao
    Lưng mẹ cứ còng dần xuống
    Cho con ngày một thêm cao”
    Mặc dù chỉ là bốn dòng thơ giản dị nhưng lại chất chứa một tình yêu thật đẹp của người mẹ,đồng thời bày tỏ được niềm xúc động của người con khi thấy tóc mẹ ngày một bạc trắng. Tác giả đã cho bạn đọc thấy được rằng tình mẫu tử thật thiêng liêng , cao quý. Mẹ là người có công sinh thành và nuôi dưỡng chúng ta lớn khôn , mẹ là người bạn , người cô đầu tiên trong cuộc đời mỗi con người. Hình ảnh mái tóc mẹ ngày một bạc đạn cho thấy mẹ đã già khiến người con thêm yêu mẹ mình nhiều hơn , quá đó tác giả muốn nhắn nhủ đến bạn đọc rằng phận làm con phải luôn biết ơn ,quan tâm người mẹ hiền kính yêu của mình. Khép lại từng dòng thơ trong lòng người đọc vẫn bồi hồi từng cảm xúc. Không chỉ hôm nay mà chính từ điều đó làm cho người đọc thêm yêu thơ , yêu mẹ của mình hơn. Văn chương tạo nên nốt trầm thật đẹp trong cuộc sống. Chỉ qua một đoạn thơ người đọc như đc rũ dưỡng tâm hồn thêm một chút. Đoạn thơ cũng là mình chứng ca ngợi tâm hồn tinh tế , lối viết phóng phú độc đáo thú hút người đọc và tài năng của nhà thơ. Văn chương ôm con người vào lòng . Còn người lại san sẻ tình thương vào văn chương. Có lẽ chính vì vậy dù thời gian có trôi đi trôi mãi thì đoạn thơ vẫn sẽ mãi là bông hoa không tuổi tựa mùa xuân không ngày không tháng ấy sẽ in sâu trong trái tim,tâm hồn ; ăn sâu vào tiềm thức và là dấu ấn là hành trang trong suốt cuộc đời của bạn để đọc, người đọc, người nghe và các độc giả. Đó cũng chính là cảm xúc rung động và sự thăng hoa của tác giả sẽ đồng hành với bạn đọc theo thời gian, theo năm tháng.

    Trả lời

Viết một bình luận

Câu hỏi mới