Mưa xuân. Không phải mưa. Đó là sự bâng khuâng gieo hạt xuống mặt đất nồng ấm, mặt đất lúc nào cũng phập phồng, như muốn thở

Mưa xuân. Không phải mưa. Đó là sự bâng khuâng gieo hạt xuống mặt đất nồng ấm, mặt đất lúc nào cũng phập phồng, như muốn thở dài vì bổi hổi, xốn xang Hoa xoan rắc nhớ nhung xuống cỏ non ướt đẫm. Đồi đất đỏ lấm tấm một thảm hoa trẩu trắng.Tưởng tượng e là chị mưa xuân nồng ấm trong đoạn trên ,hãy viết tiếp câu chuyện đi gieo mầm sự sống của mình.Đối tượng:Mưa xuân,

1 bình luận về “Mưa xuân. Không phải mưa. Đó là sự bâng khuâng gieo hạt xuống mặt đất nồng ấm, mặt đất lúc nào cũng phập phồng, như muốn thở”

  1. Tôi băn khoăn rằng có nên rải những hạt mưa đầu tiên của một năm xuống mảnh đất tươi tốt này hay không, nó đã quá sung túc rồi. Những luống hoa được trồng thẳng tăm tắp bên lề đường, nhà nhà xôn xao náo nhiệt quanh sân, trong gác bếp luôn có những đốm lửa tượng trưng sự may mắn. Ngoài đường, mấy đứa trẻ nhỏ chạy lon ta lon ton ríu rít cả một vùng.
    Trời quang mây tạnh như thế thì làm sao mà tôi lại thả mưa gieo mầm xuống được đây? Tôi sợ những bộ đồ xinh xinh rực rỡ vừa phơi lên thì đã vội ướt, sợ những đứa trẻ hối hả chạy vào chẳng kịp và sợ cả tiếng than: Ôi, mọi người vào nhà khéo bị cảm.
    Nhưng không, nghĩa vụ của tôi là gieo mầm cho một mùa xuân mới. Có tôi, mùa xuân mới thật sự bắt đầu trên ngọn nêu treo trước cửa, trên chậu bông vạn thọ vàng cam óng ánh và trên nụ cười của vạn dân. Tôi nhẹ thả những hạt giống ấy, ban đầu chỉ là lất phất, sau đó là rì rào rồi cũng dần dà tạnh đi. 
    Mùi đất tỏa lên nồng nặc, trẻ con lại tiếp tục nô đùa và nụ cười vẫn nở rộ trên môi của mọi người.
    – Mẹ ơi! Xuân về rồi!
    Tôi thấy rồi, thấy một mùa xuân do chính tôi mang đến. Yên bình biết làm sao được nhỉ? Mọi thăng trầm trong cuộc sống, mọi áp lực của cuộc đời, tôi hãnh diện vì được là kẻ giải trừ những khó khăn đó. Tôi muốn nói rằng: Tôi yêu xuân, tôi yêu cả con người!
    #Ngoc

    Trả lời

Viết một bình luận

Câu hỏi mới