Viết đoạn văn biểu cảm về 1 bài thơ 4, 5 chữ mà em thích giúp mình đi ạ, mình loay hoay nãy giờ r:(((
Viết đoạn văn biểu cảm về 1 bài thơ 4, 5 chữ mà em thích
giúp mình đi ạ, mình loay hoay nãy giờ r:(((
1 bình luận về “Viết đoạn văn biểu cảm về 1 bài thơ 4, 5 chữ mà em thích giúp mình đi ạ, mình loay hoay nãy giờ r:(((”
Bài thơ Mẹ – Đỗ Trung Lai
Lưng mẹ còng rồi Cau thì vẫn thẳng Cau – ngọn xanh rờn Mẹ – đầu bạc trắng
Cau ngày càng cao Mẹ ngày một thấp Cau gần với giời Mẹ thì gần đất!
Ngày con còn bé Cau mẹ bổ tư Giờ cau bổ tám Mẹ còn ngại to!
Một miếng cau khô Khô gầy như mẹ Con nâng trên tay Không cầm được lệ
Ngẩng hỏi giời vậy – Sao mẹ ta già? Không một lời đáp Mây bay về xa.
Nhác đến đề tài Mẹ, chúng ta sẽ nghĩ ngay đến bài thơ Mẹ của nhà thơ Đỗ Trung Lai. Bài thơ đã để lại cảm xúc cho người đọc, người nghe về tình mẫu tử thiêng liêng. Tác giả đã sử dụng hình ảnh cây cau vốn gần gũi và quen thuộc, để bộc lộ nỗi xót xa khi mẹ ngày càng già đi. Những hình ảnh đối lập như “Lưng mẹ còng rồi – Cau thì vẫn thẳng”, “Cau – ngọn xanh rờn, Mẹ – đầu bạc trắng” đã gợi ra sự liên tưởng về tuổi già của mẹ. Cùng với đó, nhà thơ còn sử dụng biện pháp tu từ so sánh “Một miếng cau khô – Khô gầy như mẹ” cho thấy sự già nua của người mẹ. Trước hiện thực đó, người con đã bộc lộ cảm xúc một cách trực tiếp: “Con nâng trên tay/Không cầm được lệ” – đó là nỗi đau đớn, xót xa của tác giả. Người con tự hỏi chính mình: “Ngẩng đầu hỏi giời/Sao mẹ ta già?”. Câu hỏi không nhận được lời đáp. Vì không ai trả lời được vì sao mẹ già, cũng không ai ngăn được guồng quay của thời gian. Hình ảnh “mây bay về xa” cũng giống như mái tóc mẹ bạc hòa cùng với mây trắng trên cao thể hiện một niềm xót xa. Qua bài thơ, người đọc cũng hiểu được thông điệp mà tác giả muốn gửi gắm đó là hãy trân trọng những giây phút được ở bên cạnh người mẹ, biết yêu thương và trân trọng người mẹ của mình.
Lưng mẹ còng rồi
Cau thì vẫn thẳng
Cau – ngọn xanh rờn
Mẹ – đầu bạc trắng
Cau ngày càng cao
Mẹ ngày một thấp
Cau gần với giời
Mẹ thì gần đất!
Ngày con còn bé
Cau mẹ bổ tư
Giờ cau bổ tám
Mẹ còn ngại to!
Một miếng cau khô
Khô gầy như mẹ
Con nâng trên tay
Không cầm được lệ
Ngẩng hỏi giời vậy
– Sao mẹ ta già?
Không một lời đáp
Mây bay về xa.