Các bạn giúp mình với

Các bạn giúp mình với Bài 2: Idol (thần tượng) của em là ai? Hãy tưởng tượng một cuộc gặp gỡ ngắn ngủi của em với người đó và trình bày rõ những cảm xúc, suy nghĩ về cuộc gặp ấy. (Các em làm bài này qua một đoạn văn với độ dài từ 2/3 đến 1 trang nhé)

1 bình luận về “Các bạn giúp mình với”

  1. -Thần tượng của em là nam ca sĩ Joen Jungkook của nhóm nhạc BTS (Hàn Quốc)
    -Phần tưởng tượng:
    Đó là một buổi chiều nắng nhẹ. Cái không khí trong lành và mát mẻ của mùa thu đã xua bớt đi cái nắng oi ả của mùa hạ. Hôm nay là một buổi chiều chủ nhật như thường lệ, em đến quán coffee quen thuộc để đợi cô bạn thân của mình. Khách trong quán hôm đó đông đến bất ngờ, đến mức chẳng còn bàn nào trống để ngồi nữa. Em thoáng nghĩ :”có lẽ ai đó đang tổ chức sinh nhật” và rồi lại ngậm ngùi nhớ đến Jungkook, hôm nay cũng là sinh nhật của anh ấy. Anh ấy là chàng trai mà em thầm thương suốt 5 năm nay, từ ngày em biết tới Kpop và biết đến sự tồn tại của BTS. Em cũng không biết sao, em lại thương người ấy, em chưa từng gặp anh ấy, cũng chẳng biết sau ánh đèn sân khấu anh ấy là người ra sao. Em chỉ thích, vậy thôi. Đột nhiên, em, cảm thấy khó chịu, đang định thu đồ đứng lên thì một người con trai mặc áo đen, đeo khẩu trang cùng mũ lưỡi trai  kín mặt đến chỗ em.”anh ngồi đây được không, hết chỗ mất rồi” Anh ấy đã mở lời như vậy và chẳng hiểu sao em lại đồng ý. Có lẽ là do em sắp đi rồi, nhường lại chỗ cho anh ấy cũng không sao mà. Thế nhưng người con trai ấy không chỉ dừng lại ở việc chào hỏi, anh ấy gọi 1 cốc coffee và bắt đầu chuyển tầm nhìn xuống quyển vở của em, ra vẻ tò mò. Em không hề thích cách người khác nhìn ngó vào đồ đạc của mình, nhất là cuốn vở kia lại là nhật ký của em thì em lại càng trở nên ghét bỏ người con trai trước mặt. Em bực mình đóng sầm quyển vở lại, để lộ tấm poster của Jungkook mà em dán lên bìa. Anh ấy nhìn nó rồi bật cười. Trời ơi! Muốn ghét quá, nhưng em lại cảm thấy không sao ghét nồi anh ấy. Tiếng cười này sao mà quen thế.”Anh cười gì chứ? đây là Idol của em, là lẽ sống của em đó” Em nổi nóng với anh ấy. Anh ấy dừng cười lại rồi quay sang hỏi em:” vậy em được gặp gỡ lẽ sống của mình bao giờ chưa” Câu hỏi ấy như cứa vào tim em, em cảm thấy ngực mình nhói và sống mũi bắt đầu cay, tất nhiên là chưa bao giờ, em không may mắn được đi xem concert hay đi fansign như các fan khác mà chỉ theo dõi anh ấy trên màn hình. “Chưa, thì sao chứ? Chuyện thường tình thôi mà” Em lại trở nên giận hơn, nhưng lại chẳng biết là mình giận điều gì? Có lẽ là do lòng ghen ghét đố kị với những bn Fan may mắn kia. “Vậy sao em lại gọi anh ta là lẽ sống?” Lại thêm 1 câu hỏi nữa, lúc này, em cảm thấy mắt mình đã ngấn lệ, sao lại phải khóc, em cũng không biết. Em thừa thông minh để hiểu rằng lúc này rời đi là tốt nhất nhưng rồi em vẫn ở lại và tiếp tục cuộc hội thoại ngớ ngấn này. “Tình cảm của Fan dành cho Idol có lẽ là tình cảm đáng thương nhất trên thế giới này, là tình cảm mà mình dành cho một người mình chẳng hề biết nhưng mà ns cũng là tình cảm đáng yêu nhất bởi vì người ấy sẽ không bao giờ làm cho mình thất vọng, Đối với em, chỉ cần em yêu mền Jungkook là đủ, Đó cũng sẽ đủ làm tình cảm trân thành nhất rồi anh có hiểu không.” Em nói trong tiếng nức nở. Và thứ tiếp theo em nhận được ở anh ấy là một cái khăn tay cũng đôi mắt chứa đầy sự ngạc nhiên. Nhưng rồi anh ấy bắt đầu làm những hành động kỳ lạ: ngó ngang ngó dọc rồi chiếc mũ đen kia dần được cởi ra. Trước mặt em lúc này chính là Jeon Jungkook mà em thường mơ đến hằng đêm, chao ôi, là người thật đó chuws không phải là poster. Không cần tả cũng đủ để hiểu lúc đó em hạnh phúc đến nhường nào. Nhưng thay vì cười thì em lại khóc to hơn làm anh ấy bối rồi. Cả buổi chiều hôm đó, anh ấy đã ở đó để lau nước mắt cho em, còn em thì lại khóc không ngừng. Đến lúc về đến nhà, em mới tiếc rẻ. Vốn dĩ là lúc đó em dự định sẽ hỏi anh ấy rất nhiều câu hỏi, hoặc em có thể đi dạo cùng anh ấy và thay vào đó em lại khóc. Chữ ký cũng chưa xin được làm em thất vọng về bản thân đến khủng khiếp. Em đấp đầu vào gối tấm tức, nhưng tức ai bây giờ và rồi em mới để ý rằng mình vẫn còn cầm chiếc khăn của anh ấy. Chiếc khăn mặt có chữ jungkook nhưng là chữ ký, chắc hẳn anh ấy đã ký lên đó trong lúc em còn đang bày bộ mặt nức nở của mình ra….Thật là xấu hổ khi để anh thấy khuôn mặt mít ướt ấy và cũng thật hạnh phúc khi được gặp anh, đây là lần gặp đầu tiên và rồi tiếc rẻ vì thời gian đã trôi quá nhanh, có lẽ đó sẽ là lần gặp gỡ cuối cùng….Xấu hổ, nhưng hạnh phúc và rồi tiếc nuối vô cùng…

    Trả lời

Viết một bình luận

Câu hỏi mới