Cần gấp!!!
Kể về một lần em mắc khuyết điểm khiến bố mẹ buồn lòng.
Ko chép mạng!!!
-
#thvVD :Trong cuộc đời, ai cũng phải có lần mắc lỗi.Tôi cũng thế, tôi đã mắc lỗi với mẹ và điều đó làm tôi cảm thấy rất hối hận không bao giờ có thể quên được.Hồi đó, tôi lớp 5 , nhân dịp cuối năm học , cô giáo của tôi đã tổ chức một buổi picnic ở công viên cho cả lớp chúng tôi có thể kể lại những kỉ niệm vui nhất vì cũng sắp chia tay nhau rồi.Cô yêu cầu học sinh phải chuẩn bị trước đồ ăn tại nhà để mang theo.Trở về nhà, tôi hào hứng nói với mẹ.Cả ngày hôm đó, tôi cứ ríu rít bên mẹ , cùng mẹ chuẩn bị một hộp cơm thật xinh xắn đó.Mẹ tôi nấu ăn khéo lắm, những điều đó làm tôi rất hãnh diện với những người bạn của mình.Cả đêm đó, tôi rất hồi hộp đến nỗi không ngủ được vì nghĩ đến cảnh mà các bạn sẽ phải trầm trồ đến cái hộp cơm của tôi.Sáng sớm, tôi thức dậy từ sớm rồi xách cái túi cơm mà mẹ đã chuẩn bị từ trước mang đi.Giây phút mở hộp cơm đó ra, tôi cảm thấy vô cùng thất vọng khi thấy những món ăn vô cùng bình thường không hề bày biện bắt mắt như những hộp bento trước đây.Cái lúc đó, sự thất vọng đã tràn trề, chán chường khiến tôi không thể nghĩ được điều gì.Thầm nghĩ trong đầu những điều không tốt về mẹ ” chẳng phải , mẹ đã hứa rằng sẽ làm cho mình hộp cơm thật đẹp cơ mà, sao trông chúng lại thế này ?”.Khi nghe được những lời nói đó, đôi mắt của mẹ bỗng trở nên đỏ hoe như sắp khóc òa lên như một đứa trẻ vậy.Tôi nhìn mẹ trong lúc đó thật khó chịu cũng chẳng làm gì được mà cầm hộp cơm chạy đi.Suốt chuyến đi picnic cùng với lớp, tôi cứ nghĩ mãi về khuôn mặt mệt mỏi, nhợt nhạt của mẹ.Chợt nhận ra, mẹ của tôi đã phải tăng ca suốt mấy ngày nay,mẹ luôn đi sớm về khuya.Về đến nhà, mẹ còn phải nấu cơm cho gia đình ăn nữa.Quầng thâm dưới đôi mi của mẹ ngày càng đậm hơn.Thế mà mẹ vẫn thức dậy sớm, làm cho tôi hộp cơm ngon thế này mà tôi chỉ biết chê bai công sức của mẹ.Cái trưa hôm đó, khi ăn cơm, tôi cứ cảm thấy nghẹn ở cổ họng.Sự buồn bã này khiến tôi cảm thấy chán nản, dù buổi đi có thú vị đến thế nào đi chăng nữa thì tôi cũng thấy chán nản.Chiều đến, bọn tôi lên xe rồi chở về nhà.Vừa xuống xe, tôi liền lao xuống xe rồi ôm chầm lấy mẹ và nói ” Con xin lỗi mẹ !”.Nó xong câu này, bỗng nước mắt dâng trào vì cái sự hối hận tận cùng của mình.Bỗng, mẹ vuốt nhẹ lên mái tóc của tôi.Một giọng nói dịu dàng vang lên “Không sao, chỉ cần con biết lỗi là mẹ đã vui lắm rồi!”.Tôi và mẹ cứ đứng đây ôm nhau một lúc đến lúc bố về.Bố về cũng là lúc chúng tôi ăn bữa tối, lúc này khi ăn cơm tôi cảm thấy thoải mái hơn.Không phải vì món ăn ngon hơn mà vì tôi đã học được một bài học quý giá từ người đã nuôi nấng tôi rồi.