Câu 2(6 điểm): THẦN GIÓ VÀ THẦN MẶT TRỜI Sau khi gây ra thiên tai, bão táp làm đổ sập nhà cửa, cây cối, Thần Gió càn

Câu 2(6 điểm): THẦN GIÓ VÀ THẦN MẶT TRỜI
Sau khi gây ra thiên tai, bão táp làm đổ sập nhà cửa, cây cối, Thần Gió càng lúc càng tỏ ra ngạo mạn. Một hôm Thần Gió tranh cãi với Mặt Trời xem ai là kẻ mạnh nhất. Nhìn xuống mặt đất, thấy một khách bộ hành khoác chiếc áo tơi đang đi, Mặt Trời bảo: “Chẳng cần cãi nhau làm gì, hễ ai làm cho người khách bộ hành kia phải cởi chiếc áo ra sẽ thắng cuộc và là kẻ mạnh nhất!”
Thần Gió bắt đầu dương oai, thổi làm cát bụi bốc lên mù mịt, cây cối đổ rạp. Những cơn cuồng phong liên tiếp nổi lên, kèm với cái lạnh buốt da, buốt thịt. Tuy nhiên, gió càng lớn chừng nào thì người bộ hành càng cố giữ chặt chiếc áo tơi của mình, làm cho Thần Gió không cách nào lột được chiếc áo kia ra.
Đến phiên Mặt Trời, từ trong đám mây đen, Mặt Trời từ từ ló dạng. Những tia nắng vàng tỏa ra khắp nơi, làm người bộ hành cảm thấy ấm áp, thoải mái. Mặt Trời càng lúc càng nóng ấm. Thế rồi người bộ hành tự động cởi bỏ chiếc áo tơi vô dụng kia ra.
(Theo Hạt giống tâm hồn).
Hãy trình bày suy nghĩ của em từ câu chuyện trên bằng bài văn ngắn?
Cô gửi BT về nhà. Các em lập dàn ý chi tiết cho đề văn trên nhé.

1 bình luận về “Câu 2(6 điểm): THẦN GIÓ VÀ THẦN MẶT TRỜI Sau khi gây ra thiên tai, bão táp làm đổ sập nhà cửa, cây cối, Thần Gió càn”

  1. Ngoài trời, mưa dần nhẹ hạt nhưng cũng không giấu đi được sự lạnh lẽo vốn dĩ của mùa đông. Tôi nắm lấy tay Tài, cảm nhận sự ấm áp của tình yêu thương. Tôi bỗng nhớ đến một câu nói trong câu chuyện “Hai biển hồ”: “Một ánh lửa chia sẻ là một ánh lửa lan tỏa. Đôi môi có hé mở mới thu nhận được nụ cười . Bàn tay có mở rộng trao ban, tâm hồn mới tràn ngập vui sướng.Thật bất hạnh cho ai cả cuộc đời chỉ biết giữ cho riêng mình !” Đúng vậy, khi chúng ta biết mở rộng lòng nhân ái, chia sẻ yêu thương với những người bên cạnh mình, chúng ta sẽ thấy cuộc sống rất ý nghĩa. Tôi nhớ đến câu chuyện tình người mà tôi vừa trải qua.
    Bình minh vừa tỉnh giấc. Ông mặt trời ló gương mặt vui tươi, tỏa nắng xuống trường tôi lấp lánh. Bác trống trường rộn rã vang lên ba tiếng “Tùng …Tùng…Tùng” báo hiệu giờ vào lớp. Lớp tôi bắt đầu ngày học mới như mọi ngày. Nhìn sang chỗ Tài ở góc trái lớp, vẫn không thấy bóng dáng bạn ấy đâu. Chỗ ngồi trống hoác, bọn lớp tôi ai cũng băn khoăn. Tôi thầm nghĩ: “Tại sao Tài lại không đi học? Đã một tuần rồi cơ mà! Hay là bạn ấy gặp chuyện gì? Mình lo cho Tài quá. Mình và các bạn phải đến nhà Tài tìm hiểu xem sao”
     Chiều hôm đó, tôi sang nhà Tài. Ngôi nhà đơn sơ nằm nép mình trong một căn hẻm nhỏ. Trong nhà, chỉ có hai chiếc giường và bộ bàn ghế đã cũ kĩ. Trên giường, một người phụ nữ đang nằm. Gương mặt xanh xao. Thỉnh thoảng, bà cất tiếng ho. Thấy chúng tôi bước vào, bà khẽ nhướng dậy, cất tiếng gọi. Tài từ sau bếp chạy vào, gương mặt lem luốc vì khói bếp. Thì ra, bạn ấy đang nấu cháo cho mẹ. Chúng tôi ngồi trò chuyện với hai mẹ con. Nghe kể, mẹ Tài bị ốm, ba Tài đang đi làm ăn xa nên không về được. Một mình bạn ấy phải cố gắng phụ giúp mẹ làm việc nhà và chăm sóc mẹ. Bạn ấy ốm đi nhiều lắm. Chúng tôi ra về, lòng nặng trĩu niềm thương. Trên con đường về nhà, tôi thầm nghĩ: “Hoàn cảnh của Tài thật đáng thương. Chúng mình phải giúp bạn ấy vượt qua khó khăn”
    Hôm sau đến lớp, nghe kể về hoàn cảnh của Tài, lớp chúng tôi ai cũng thương bạn. Được sự động viên của cô, Tài đã đi học trở lại. Tôi về nhà xin phép bố mẹ được lấy con heo đất tôi nuôi đã 2 năm nay mang tặng cho Tài. Bố mẹ tôi cười bảo tôi: Bố rất vui vì con đã biết chia sẻ, yêu thương bạn. Tôi cũng lên lớp bàn với các bạn cách giúp đỡ Tài bằng việc quyên góp tùy thoe sức của mình. Tôi sẽ là người tiên phong tặng hơn 2 triệu tiền heo đất mà bố mẹ tôi đã cho phép.
    Giờ sinh hoạt, tôi xin phép cô giáo có ý kiến:
    • Thưa cô, chúng em muốn cùng nhau giúp đỡ bạn Tài ạ.
    Cô hỏi chúng tôi:
    • Các con giúp đỡ bạn thế nào?
    Một số bạn trong lớp tôi cẩn thận lấy trong hộc bàn ra những chú heo đất nhỏ xinh, những quyển vở mới trắng tinh… Chúng tôi đã gom góp theo sức của mình để tặng bạn.
    Cô giáo cảm động, Tài cũng rưng rưng nước mắt cảm ơn chúng tôi. Những ngày sau, tranh thủ lúc rảnh rỗi, chúng tôi ghé qua nhà giúp Tài làm việc. Những ngày này, gió lạnh tràn về, tôi không quên xin mẹ mang cho Tài chiếc áo ấm của mình. Khoác chiếc áo phao, Tài cầm lấy tay tôi:
    • Hoàng ơi, bạn tốt với mình quá. Cảm ơn bạn rất nhiều!
    Tôi cảm thấy rất vui. Mong rằng, một chút san sẻ chủa tôi sẽ sưởi ấm Tài trong những ngày đông lạnh giá.
                Câu chuyện này giúp tôi hiểu rằng trong cuộc đời, không phải ai cũng được may mắn có cuộc sống đủ đầy. Sự sẻ chia, yêu thương, lòng nhân ái sẽ giúp chúng ta vượt qua những khó khăn, gian khổ. Thật hạnh phúc cho những ai biết mở rộng trái tim mình để hiểu, để cảm và yêu thương mọi người. Nắm chặt tay Tài, tôi cười nhẹ. Nghĩ về Tài, tôi thấy ấm lòng biết bao.

    Trả lời

Viết một bình luận

Câu hỏi mới