Hãy tưởng tượng mình là 1 cuốn sách bị bỏ roi và kể về cuộc đời mình( ko chép mạng nha)

Hãy tưởng tượng mình là 1 cuốn sách bị bỏ roi và kể về cuộc đời mình( ko chép mạng nha)

2 bình luận về “Hãy tưởng tượng mình là 1 cuốn sách bị bỏ roi và kể về cuộc đời mình( ko chép mạng nha)”

  1. Chào mọi người, tôi là quyển sách giáo khoa Vật Lý lớp 8 – quyển sách mà bất kì học sinh trung học nào rồi cũng cần phải học đến. Vì vậy, từ khi được xuất bản, tôi luôn kiêu hãnh về giá trị của bản thân mình.
      Và suốt bao tháng qua, tôi tận tụy cống hiến những bài học bổ ích cho cô chủ của tôi. Hằng ngày, tôi cùng cô ấy đến trường như bạn thân, cùng cô ấy trải qua biết bao buổi học tập vất vả, hướng về phía trước. Mặc dù những trang giấy trắng dần bị cũ mờ theo thời gian. Dù các vết mực xấu xí chiếm chỗ trên thân mình, tôi vẫn vui vẻ vì đã giúp cô chủ trở thành một học sinh giỏi.
    Thế nhưng, sau khi cô chủ hân hoan vui sướng nhận kết quả đỗ vào lớp 10 ở ngôi trường mơ ước, đời tôi cũng vì thế mà sang trang mới. Cô để tôi vào một chiếc thùng giấy và chuyển xuống nhà kho tối tăm, ẩm thấp. Vì cần vị trí đặt các quyển sách giáo khoa mới. Chua xót biết bao, đắng cay biết bao. Nhưng biết làm sao được, khi mà giờ đây tôi chẳng còn giá trị gì với cô chủ nữa rồi. Tôi nghĩ rằng, rồi mình sẽ phải nằm trong cái góc tối này đến khi mục nát thì thôi. Nhưng không, chính cô chủ đã một lần nữa giúp tôi được sống lại. Cô đã đem tôi quyên góp cho các bạn ở vùng núi khó khăn.
    Khi lại được gặp gỡ ánh sáng tươi đẹp, lại được nằm trên tay những bạn nhỏ đáng quý. Tôi cảm thấy sung sướng vô cùng. Tôi chắc chắn rằng, lần này và cả những lần sau nữa, tôi sẽ luôn cống hiến hết mình vì sự nghiệp học hành của các bạn học sin, cho đến hết cuộc đời mình!
    #Nocopy

    Trả lời
  2. Tôi tên là Ngữ Văn tập hai , đã lâu lắm rồi không thấy ai tìm đến tôi nên tôi cứ mãi ở cái xó cặp thế này. Hàng ngày, tôi vẫn cùng cậu chủ đi đến lớp, nhưng cậu chủ chẳng bao giờ giở tôi ra cả mà cứ coi như tôi không có ở trong cặp vậy. Ngày nào đi học về, cậu chủ của tôi cũng vứt cặp sách ném lên giường xong đi chơi đá bóng cùng bạn. Tôi buồn lắm.
    Có lúc tôi còn khóc nữa. Chẳng bù cho anh Toán, anh ấy được cậu chủ bọc cẩn thận, ngày nào cũng đem ra làm bài tập. Cũng chẳng bù cho anh Vật Lý, cậu chủ thích trò đu quay nên hay đọc Vật Lý lắm. Cậu chủ giỏi môn tự nhiên nên vậy mà. Có lần tôi tức vì bị bỏ xó tôi còn cãi nhau với anh bút bi, sao anh ấy ích kỷ không cho tôi chút mực, anh ấy cứ tô tô vẽ vẽ lên vở mà lại không viết lên tôi dòng nào, một dòng anh ấy cũng không cho, tôi lại hỏi sang anh bút chì, anh ấy bảo anh ấy chỉ để vẽ thôi chứ không dùng viết vào sách.
    Thật may hôm nay có bộ trưởng Nguyễn Thiện Nhân tới thăm trường cậu chủ tôi học.  Mọi người cứ thắc mắc và chê cười môn văn là môn học thuộc chỉ dành cho con gái thôi. Tôi buồn lắm, đồng chí bộ trưởng ân cần bảo: Học ngữ văn là để hiểu về cuộc sống con người, hiểu về quê hương đất nước, từ đó tôn vinh các giá trị dân tộc, giá trị con người, học ngữ văn là để hiểu tiếng mẹ đẻ, giúp nhân dân đoàn kết bảo vệ đất nước suốt bề dầy bốn ngàn năm lịch sử… không những thế môn ngữ văn còn bồi dưỡng cho tình cảm con người, giúp con người yêu thương nhau không chỉ trong biên giới quốc gia mà còn là khắp năm châu bốn biển toàn nhân loại.
    Có lẽ nhờ vậy mà cậu chủ đã lục cặp tìm tôi. Tôi thật vui vì cậu chủ đã bọc cho tôi bằng một tớ báo mới cứng, dán nhãn đàng hoàng, trên đó còn ghi tiên học-lễ hậu học văn. Giờ đây tôi lúc nào cũng trong cặp cậu chủ, ngày nào cũng trên bàn cậu chủ, thật là sướng biết bao !

    Trả lời

Viết một bình luận

Câu hỏi mới