Một hôm tôi sang chơi, thấy trong nhà luộm thuộm, bề bộn, tôi bảo:
– Sao chú mày sinh sống cầu thả quá như thế! Nhà cửa đâu mà tuềnh toàng.
Ngộ có kẻ nào đến phá thì thật chú chết ngay đuôi! Này thử xem: khi chú chui
vào tổ lưng chú phải lồm cồm đụng sát lên tận mặt đất, làm cho ai trên về cỏ
nhìn sang cũng biết chủ đương đi đứng chỗ nào trong tổ. Phỏng thử có thăng
chim Cắt nó nhòm thấy, nó tưởng mồi, nó mổ một phát, nhất định trúng giữa
hng chú, thì chú có mà đi đời! Ôi thôi, chú mày ơi! Chú mày có lớn mà chẳng
có khôn.
Dế Choắt trả lời tôi bằng một giọng rất buồn rầu:
– Thưa anh, em cũng muốn khôn, nhưng không không được, đụng đến việc là
em thở rồi, không còn hơi sức đâu mà đào bới nữa. Lăm khi em cũng nghĩ nỗi
nhà cửa thế này là nguy hiểm, nhmg em nghèo sức quá, em đã lo ròng rã hàng
mấy tháng nay cũng không biết làm thế nào. Hay bây giờ em định thế này…
Song anh có cho phép nói em mới dám nói…
(Bài học đường đời đầu tiên Tô Hoài)
c. Hằng ngày, khi giao tiếp với bạn bè em xưng hô như thế nào?
sosososososo
2 bình luận về “Một hôm tôi sang chơi, thấy trong nhà luộm thuộm, bề bộn, tôi bảo: – Sao chú mày sinh sống cầu thả quá như thế! Nhà cửa đâu m”