Kể về cái chết thương tâm của cô bé bán diêm của an đéc xen nếu là người chứng kiến
-
Em bé bán diêm thật tội nghiệp. Người đời đối xử tàn nhẫn với em biết mấy. Họ chẳng thèm để ý đến những lời chào hàng tha thiết của em thậm chí đến lúc chết, cái thi thể lạnh cóng của em cũng chỉ nhận được những ánh nhìn lạnh nhạt. Trong cái xã hội thiếu tình thương ấy, nhà văn An-đéc-xen đã tỏ lòng thương cảm sâu sắc đối với em bé bất hạnh. Chính tình yêu ấy đã khiến nhà văn miêu tả thi thể em với đôi má hồng và đôi môi đang mỉm cười, đồng thời tưởng tượng ra cảnh huy hoàng của hai bà cháu lúc về trời. Song nhìn chung cả câu chuyện nói chung và đoạn kết của truyện nói riêng là một cảnh tượng thương tâm thực sự. Nó gợi lên ở chúng ta bao nỗi xót xa cho những kiếp người nghèo khổ.
-
Tôi là một thiên thần phục vụ bên Chúa trời, vào đêm Giao thừa rét buốt và lạnh lẽo,tôi lại nhớ về một cô bé tội nghiệp năm ấy…Thân hình của em thật gầy gò đang run bần bật vì rét. “Em bé ơi …. quẹt diêm đi, em sẽ chết rét mất …” Lòng tôi bật ra câu nói đó. Em đang nhìn ngôi nhà bên kia qua cửa sổ với bố, mẹ, những đứa con cùng thức ăn dọn sẵn trên bàn và cây thông Noel, với ấm áp lò sưởi và thơm phức mùi ngỗng quay. Chỉ cách một bức tường thôi, một bức tường thôi …. Là đứa em lạnh cóng bé nhỏ của tôi và là một gia đình hạnh phúc.Đánh liều, em quẹt diêm thật. Lần thứ nhất, tôi thấy rõ trước mắt em hình ảnh mờ ảo của lò sưởi với hơi ấm bốc lên nghi ngút, em cười và duỗi chân ra, nhưng rồi trước em chỉ còn là màn đêm lạnh lẽo khi diêm vừa tắt. Lần thứ hai, que diêm bốc cháy với bàn ăn và những con ngỗng quay nóng hổi, thơm phức cùng dĩa, dao sẵn sàng. Em giơ tay muốn níu kéo lại tất cả nhưng rồi cũng chỉ là vô vọng. Lần thứ ba, que diêm cháy bùng và cây thông Noel hiện ra, một cây thông thật lộng lẫy và cao to, với những chùm sao giấy và những món quà. Rồi cũng vụt tắt theo những mộng tưởng . Tôi khóc …. khóc thật rồi…, đây là lần đầu tiên tôi khóc kể từ khi tôi đã trở thành thiên thầnLần thứ tư em quẹt diêm với ánh mắt đờ đẫn và vô vọng, nhưng kìa, Bà hiện lên, hiền từ và đẹp lão vô cùng trước mắt em. Những khao khát cháy bùng trong em, em kêu lên – những tiếng kêu từ tận đáy lòng:” Bà ơi, bà đừng đi, bà cho cháu theo với, cháu biết rằng que diêm vụt tắt thì bà cũng biến mất như lò sưởi, ngỗng quay, cây thông… cháu không cần gì hết, cháu chỉ cần bà thôi, bà cho cháu đi cùng nhé” … Rồi như vậy, em quẹt hết những que diêm mà em có thể vơ lấy. Diêm cháy sáng rực một vùng như ban ngày, Bà rực rỡ và đẹp vô cùng, có lẽ bà cũng muốn như thế, chầm chậm nhìn về phía tôi. Tôi khẽ gật đầu trong nước mắt, thế rồi bà nắm tay em, hai bà cháu cùng bay lên cao theo những đốm lửa nhỏ bé như vì sao … Sau lưng em, đôi cánh thiên thần hiện ra … Em đã trở về với Thượng đế cùng bà, tôi khóc, nhưng nước mắt tôi không chua chát như trước nữa, tôi thấy hạnh phúc, vì cuối cùng em cũng đã được giải thoát,…..Sáng hôm sau, người ta thấy em bé nằm giữa góc hai bức tường với nụ cười và đôi má ửng hồng. Và xung quanh em, những bao diêm đốt dở vung vãi … Không ai hiểu nổi vì sao em chết-ngoại trừ tôi chăng? … Có ai biết đâu, bởi sự vô tâm của họ mà đã dẫn đến cái chết đau lòng … Nhưng cái chết đó lại là sự giải thoát cho một cuộc sống khốn cùng của đứa trẻ nhỏ bé để đến với nơi không có sự đói khổ, không có bất hạnh- thiên đường…..